Dây xích sắt trên cổ nó kêu lách cách, nó ra sức giãy giụa, Giang Vũ Phi cảm thấy cái cây buộc nó cũng sẽ bị nó lôi bật cả gốc kéo đi.
Con chó này không những rất to lại còn vô cùng hung hãn.
Cô chưa từng có nhìn thấy con vật nào khủng khiếp như thế, sói còn vô hại hơn nó nhiều!
Giang Vũ Phi bị con quái vật khổng lồ này hù dọa, sợ tới mức hai chân như nhũn ra.
Cô mau chóng lui vào trong phòng ngủ, yếu ớt ngồi trên giường, tim đập thình thịch thình thịch, không làm sao bình tĩnh trở lại được.
Cô vừa đi, Phích Lịch liền không sủa nữa.
Ban đêm rất yên tĩnh, nhưng tâm tư Giang Vũ Phi không thể nào bình tĩnh được.
Vì ngăn cô bỏ đi mà Nguyễn Thiên Lăng lại dùng một con chó để coi chừng cô.
Đây còn không phải là chó bình thường, là một con chó ngao Tây Tạng hung hãn.
Đến chuyện này mà anh cũng làm được…
Giang Vũ Phi cũng không rửa mặt đánh răng, cô kéo chăn quấn kín người, co chặt thân thể đang run rẩy lại, nhắm chặt mắt, sau đó ép bản thân chìm vào giấc ngủ.
“Thiếu gia, Phích Lịch quá hung hãn, liệu có làm cô Giang sợ không?”
Nguyễn Thiên Lăng trở về phòng khách, thím Lý lo lắng hỏi anh.
“Chỉ cần cô ấy không tới gần nó thì sẽ không sao.” Nguyễn Thiên Lăng thản nhiên nói.
“Nhưng hiện tại cô Giang đang mang thai, lỡ như bị sợ hãi rồi xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”
Ánh mắt người đàn ông hơi ngưng lại: “Vậy thì hầu hạ cẩn thận, đừng để cô ấy đến gần nó.”
Thím Lý thấy anh kiên trì không đem con chó đi, bất đắc dĩ không nói gì nữa.
Thực ra Nguyễn Thiên Lăng làm như vậy, không chỉ để ngăn Giang Vũ Phi chạy trốn từ ban công. Cũng là để con chó coi chừng cô, không cho cô đi ra ban công.
Chứng trầm cảm của cô không biết có nghiêm trọng không, anh lại không thể phái người giám sát cô từng giờ từng phút.
Ngộ nhỡ không để ý, cô nghĩ quẩn mà nhảy từ trên lầu xuống thì làm sao?
Cho nên anh đem chó đến canh chừng cô, Phích Lịch quen ngủ ban ngày, buổi tối canh gác, vừa hay để nó thay anh trông chừng Vũ Phi.
Hơn nữa bộ dạng hung hãn của nó, tất cả mọi người gặp nó đều sẽ cảm thấy sợ hãi.
Vừa rồi anh cũng nhìn thấy, Giang Vũ Phi cũng rất sợ nó, cô sợ nó là chuyện tốt. Vì sợ hãi như vậy, cô sẽ không tới gần ban công.
---
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, sau khi Nguyễn Thiên Lăng thức dậy liền đi mở cửa cho Giang Vũ Phi.
Anh đẩy cửa phòng ngủ ra, thấy cô vẫn đang ngủ, anh không quấy rầy cô, cẩn thận đóng cửa lại, đi xuống lầu ăn sáng.
Đang ăn, điện thoại anh vang lên, là Nhan Duyệt gọi điện tới.
Nguyễn Thiên Lăng để dao nĩa xuống, thong thả lau miệng, sau đó mới cầm lấy điện thoại nghe máy.
“Lăng, chào buổi sáng.” Nhan Duyệt ở đầu dây bên kia vui vẻ chào hỏi anh, tâm trạng của cô ta hình như cũng không tệ.
“Ừ, buổi sáng tốt lành.” Nguyễn Thiên Lăng dửng dưng đáp lại cô ta.
Nhan Duyệt nheo mắt cười nói: “Để em đoán xem bây giờ anh đang làm gì, đang ăn sáng đúng không? Anh quen 7 giờ thức dậy, 7 giờ 15 phút ăn cái gì đó, 8 giờ đến công ty. Anh nói xem em nói đúng không?”
Nguyễn Thiên Lăng hơi nhếch môi: “Em nói không sai, quả thực bây giờ anh đang ăn sáng.”
“Lăng, tối hôm qua Mạn Mạn tới tìm em, hôm nay chúng ta nói chuyện đi.”
“Được.” Anh cũng có chuyện muốn nói với cô ta: “Lát nữa anh tới đón em.”
“Ừ, em chờ anh.”
Tắt điện thoại, Nguyễn Thiên Lăng căn dặn thím Lý chăm sóc Giang Vũ Phi tử tế, sau đó lái xe đi tìm Nhan Duyệt.
Nhan Duyệt nhận được điện thoại của anh, nhanh chóng xách cái túi xách nhỏ đi ra ngoài.
Chiếc xe thể thao xa hoa của Nguyễn Thiên Lăng đã dừng ở cửa nhà Nhan gia, anh không xuống xe đi vào, mà ở trong xe đợi cô ta.