Hôm nay Nhan Duyệt mặc váy liền bó sát màu trắng trong bộ sưu tập thời trang mùa xuân của Chanel, áo khoác nhỏ màu trắng có một hàng khuy áo ngọc trai, quần legging màu đen, đi một đôi gày cao gót trắng, xách túi xách cùng hãng Chanel, tóc dài bồng bềnh đi về phía xe của anh.
Cô ta mở cửa xe ngồi vào, trong xe lập tức tràn ngập mùi nước hoa thoang thoảng trên người cô ta tỏa ra.
Nguyễn Thiên Lăng nghiêng đầu nhìn cô ta, cô ta đột nhiên nghiêng người sang rồi để lại trên mặt anh một dấu môi hôn.
“Đây là nụ hôn chào buổi sáng cho anh.” Cô ta cười ngọt ngào nói, khuôn mặt trang điểm kỹ càng, vô cùng xinh đẹp.
Nguyễn Thiên Lăng có thể cảm nhận được cô ta hơi khác, hôm nay cô ta cố ý trang điểm thật đẹp, hơn nữa còn luôn giữ sự thân mật với anh, đoán chừng là đang nhắc nhở anh, mối quan hệ của bọn họ là vợ chồng sắp cưới.
Nghĩ tới đây, đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng tối đi, không nói một lời nào liền lái xe rời đi.
Nhan Duyệt mỉm cười ngồi yên, nghiêng đầu hồn nhiên ngọt ngào hỏi anh: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Đi bờ biển đi.”
“Được, rất lâu rồi em không ra bờ biển đi dạo.”
Nguyễn Thiên Lăng lái xe chở cô ta đến bờ biển, Nhan Duyệt mở cửa xuống xe, gió biển thổi vào cô ta, mái tóc dài gợn sóng, bóng lưng thon nhỏ của cô ta tạo thành một khung cảnh đẹp trên bờ biển.
Nhan Duyệt đi trên bãi đá ngổn ngang, đột nhiên nhìn thấy một vỏ sò màu xanh da trời khá đẹp.
Cô ta nhặt vỏ sò lên đặt trong lòng bàn tay, đứng dậy đưa cho anh xem: “Đẹp không?”
“Đẹp.”
“Tặng anh.”
Nguyễn Thiên Lăng không giơ tay ra nhận: “Em không phải muốn nói chuyện Hứa Mạn với anh sao?”
Nhan Duyệt tự nhiên thu tay về, nụ cười trên khóe miệng cũng biến mất.
Cô ta vén tóc bị gió thổi rối ra sau tai, nặng nề nói: “Tối hôm qua Mạn Mạn đến tìm em, cô ấy nói với em anh đã biết cô ấy chính là hung thủ phía sau. Lăng, thực ra em đã sớm biết cô ấy làm chuyện này. Ngày đó cô ấy tới tìm em, nói với em tất cả, sau đó liền nhận được điện thoại của hung thủ mà cô ấy thuê, đây chính là lý do vì sao thời điểm cô ấy nghe điện thoại lại ở trong nhà em. Sau khi biết chuyện cô ấy làm, em rất khiếp sợ, nhưng lại càng đau lòng. Em thật không ngờ Mạn Mạn tốt với em như vậy, sẽ vì em làm ra chuyện giết người… Lúc ấy cô ấy rất hối hận, cũng rất đau khổ, hơn nữa cô ấy đều là vì em mới phạm phải sai lầm lớn. Cô ấy xin em đừng nói ra ngoài, tất nhiên em sẽ không nói ra, cô ấy là chị em tốt của em, em cũng không muốn nhìn thấy cô ấy gặp chuyện không may, cho nên em mới giấu anh, không nói cho anh biết chân tướng.”
Đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng u ám nhìn cô ta, lạnh nhạt hỏi: “Vì sao Hứa Mạn biết chuyện Giang Vũ Phi bỏ thuốc anh?”
Nhan Duyệt cắn cắn môi, buồn bã nói: “Là em không cẩn thận lỡ miệng nói ra.”
Điều này Nguyễn Thiên Lăng không bất ngờ một chút nào, anh cũng đoán là cô ta nói ra.
“Làm sao Hứa Mạn lại còn biết chuyện Giang Vũ Phi đang điều trị tâm lý?”
“Cũng là em nói với cô ấy. Hôm đó em đến biệt thự tìm anh, đúng lúc anh đi vắng, em lại gặp được bác sĩ tâm lý Mã Tinh đang trị liệu cho Giang Vũ Phi. Không chỉ có thế, ngay cả chuyện anh đưa Giang Vũ Phi đi công tác ở thành phố D, ở chỗ nào đều là em nói với cô ấy.” Nhan Duyệt chủ động nói ra toàn bộ.
Trên mặt Nguyễn Thiên Lăng lộ ra vẻ kinh ngạc, Nhan Duyệt đau buồn nhìn anh, cười khổ nói: “Có lẽ anh sẽ không tin, hôm đó em vốn dự định đi công tác cùng anh. Em ở sân bay chờ anh, muốn cho anh một bất ngờ, kết quả là nhìn thấy anh dẫn theo Giang Vũ Phi xuất hiện. Nhưng em rất buồn, anh lựa chọn để cho Giang Vũ Phi đi công tác cùng anh, mà không phải em.”