Quần áo rộng rãi không che được dáng người hoàn hảo của anh, mà ngược lại còn tôn lên phần thân trên gầy nhưng rắn chắc của anh.
Tóc anh ướt sũng xõa lung tung, cặp mắt sắc bén sâu thẳm, dưới sống mũi cao thẳng là một đôi môi mỏng gợi cảm.
Trên khuôn mặt anh, mỗi một đường nét đều giống như kiệt tác của một nhà điêu khắc, hoàn hảo đến động lòng người.
Mỗi ngày đều được sống chung với người đàn ông như vậy, bất kể người phụ nữ nào cũng sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.
Nhưng mà cô lại cảm thấy vô cùng áp lực, trong lòng như bị một tảng đá đè lên, nặng trịch, không thể nào thoải mái mà hít thở.
Giang Vũ Phi lạnh lùng thu ánh mắt lại, ánh mắt bình thản lại nhìn sang màn hình ti vi.
Nguyễn Thiên Lăng phát hiện cô lại xem bộ phim Hàn nhàm chán đó.
Nhân vật nam chính trên ti vi nhìn có chút quen mắt, anh nhìn kỹ lại, không phải là tên ẻo lả lần trước cô nhìn chăm chú đó sao.
Ánh mắt anh hơi trầm xuống, anh đi đến trực tiếp tắt ti vi đi.
Mà trên ti vi nhân vật nam chính đang nói câu anh yêu em với nữ chính, dáng vẻ si tình đó rất quyến rũ. Giang Vũ Phi đang muốn xem phản ứng của nữ chính thì ti vi đột nhiên bị tắt.
Cô hơi bực bội lườm Nguyễn Thiên Lăng, nhưng tâm trạng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Không cần thiết phải cãi nhau với anh vì những chuyện nhỏ nhặt.
“Xem ti vi ít một chút, xem nhiều không tốt cho mắt em đâu.” Nguyễn Thiên Lăng lại nghiêm túc dạy dỗ cô.
Giang Vũ Phi cụp mắt xuống, rồi nói một cách lạnh nhạt: “Cả ngày bị anh giám sát, tôi không thể làm cái gì cả, trừ xem ti vi ra tôi còn có thể làm được cái gì?”
"…"
“Ngay cả người đẻ mướn cũng tự do hơn tôi. Bây giờ tôi cảm thấy mình chính là một công cụ sinh con không có tự do và tôn nghiêm. Phụ nữ thời cổ đại không phải chỉ dùng để nối dõi tông đường sao, tôi không hề có gì khác với họ.”
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng trầm tĩnh, anh trầm giọng nói: “Không có ai xem thường em, cũng không có ai không tôn trọng em. Em đừng nói bản thân em như vậy.”
“Vậy sao? Vậy anh tôn trọng tôi sao?” Giang Vũ Phi ngước mắt lên lẳng lặng nhìn anh.
Đối mặt với đôi mắt trong veo của cô, không hiểu sao Nguyễn Thiên Lăng lại không thể nhìn thẳng vào đó được.
“Anh cũng tôn trọng em, chỉ là anh hy vọng em đừng bỏ đi, có thể nghe theo sự sắp xếp của anh. Nếu như em đồng ý với yêu cầu của anh, em sẽ có được tất cả những gì em muốn. Bao gồm cả sự tự do và tôn trọng mà em mong muốn có được.”
“Nhưng mà tôi lại không thể nào có được một trái tim an ổn.”
“…” Nguyễn Thiên Lăng đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, không tiếp tục chủ đề vừa rồi nữa.
“Hôm nay anh đã đem chứng cứ đến sở cảnh sát, cảnh sát sẽ ngay lập tức bắt tay vào điều tra hành vi phạm tội của Hứa Mạn. Nhan Duyệt đã nói với anh tất cả rồi, chuyện bỏ thuốc anh và chuyện em bị bệnh tâm lý, đều là do cô ấy vô tình tiết lộ cho Hứa Mạn biết. Hứa Mạn tâm địa bất lương, lợi dụng những điều này để hại em, những chuyện đó chỉ có một mình cô ta làm.”
“Tại sao Nhan Duyệt lại biết những chuyện này?” Giang Vũ Phi khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn anh.
“Lần trước ở thành phố H, sau khi em cho anh uống thuốc ngủ thì cô ấy cũng đến, là cô ấy phát hiện ra anh bị trúng độc đầu tiên. Về chuyện Mã Tinh, là do có một lần cô ấy tới đây, vô tình bắt gặp em ở cùng với Mã Tinh nên mới biết.”
“Cô ta thật sự rất lợi hại, Mã Tinh chỉ đứng chung với tôi thôi, cô ta đã biết Mã Tinh là bác sĩ tâm lý. Lại còn tiết lộ cho Hứa Mạn biết, để cho Hứa Mạn đi thăm dò bệnh tình của tôi, hình như bọn họ hơi quá quan tâm đến chuyện của tôi rồi đó.” Khóe miệng Giang Vũ Phi hơi nhếch lên, giọng nói vô cùng châm chọc.
Nếu nói toàn bộ chuyện mưu hại cô đều là ý của Hứa Mạn, không phải là quá mức gượng ép hay sao.
Hứa Mạn nghe lời ai nhất, còn không phải là Nhan Duyệt à