Cô ta luôn nghe lời Nhan Duyệt, nếu không phải Nhan Duyệt hận cô thấu xương thì làm sao Hứa Mạn lại giúp Nhan Duyệt diệt trừ cái đinh trong mắt là cô chứ.
Giang Vũ Phi bỗng nhiên có một suy nghĩ.
Nếu như tất cả những chuyện này đều do Nhan Duyệt cố ý lừa Hứa Mạn phạm tội, vậy thì đầu óc Nhan Duyệt cũng thật đáng sợ.
Nguyễn Thiên Lăng hơi nhíu mày, những lời nói của Giang Vũ Phi khiến anh cảm thấy không ổn.
“Ý em là, lúc Nhan Duyệt tới đây, cũng không biết Mã Tinh là bác sĩ tâm lý sao?”
“Lúc cô ta đến, tôi đang đi dạo ở vườn hoa với Mã Tinh. Sau đó Mã Tinh không nói lời nào liền đi, cho nên chuyện cô ta biết Mã Tinh là bác sĩ tâm lý thật sự rất kì lạ, trừ phi cô ta đã điều tra về Mã Tinh rồi.” Giang Vũ Phi trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.
“Cũng có thể là cô ấy nhìn thấy danh thiếp của Mã Tinh, anh nhớ là danh thiếp của cô ấy để trên bàn, có lẽ Nhan Duyệt đã nhìn thấy sau khi đi vào.”
“Có lẽ là trường hợp sau.” Nguyễn Thiên Lăng không nhịn được mà giải thích thay cho Nhan Duyệt một câu.
Giang Vũ Phi cười mỉa mai: “Không cần biết là trường hợp nào, dù sao cô ta cũng vô tội, tất cả mọi chuyện đều do Hứa Mạn làm, không liên quan đến Nhan Duyệt.”
Nguyễn Thiên Lăng liếc nhìn cô một cái rồi thản nhiên nói: “Em không cần chụp tội danh lên đầu Nhan Duyệt như vậy, nếu như cô ấy thật sự có suy nghĩ gì đó, anh nhất định sẽ không thiên vị cô ấy trước mặt em. Nhưng anh không phát hiện cô ấy có bất cứ hành động gì, tất cả những hành động của cô ấy đều rất bình thường.”
Giang Vũ Phi vén tóc ra sau tai, mỉa mai hỏi anh: “Nhan Duyệt không phải là vị hôn thê của anh sao? Tại sao anh lại không thiên vị cô ta, trước giờ tôi không hề biết anh lại công tư phân minh đó.”
“Thật đúng lúc, anh cũng muốn nói thật với em. Hôm nay anh đã nói chuyện từ hôn với Nhan Duyệt, anh cùng cô ấy vẫn sẽ là bạn bè, nhưng không thể nào làm vợ chồng được. Anh sẽ nói với ông nội chuyện chúng ta kết hôn, chắc chắn ông nội sẽ rất vui.”
Giang Vũ Phi nhìn anh một cách bất ngờ.
Vậy mà anh ta lại muốn từ hôn với Nhan Duyệt.
Nhan Duyệt không phải là người anh ta yêu nhất sao, vì sao không muốn kết hôn với cô ta?
Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi lên, giải thích: “Anh đã xa Nhan Duyệt quá lâu, tình cảm đã phai nhạt. Mà bây giờ em còn mang thai con của anh, em nói xem chúng ta có nên cho đứa bé một gia đình hoàn chỉnh không?”
Giang Vũ Phi không nhịn được muốn cười to vài tiếng.
Anh cho rằng với lý do này, cô sẽ nhận lời phục hôn với anh, cho đứa bé một gia đình hoàn chỉnh sao?
Gia đình như vậy, con cô không cần.
“Tôi thấy hay là anh kết hôn với Nhan Duyệt đi, hai người sẽ có con, rồi cũng có thể cho đứa bé một gia đình hoàn chỉnh.” Giang Vũ Phi khinh thường nói rồi đứng dậy đi lên lầu.
“Giang Vũ Phi, anh nói thật. Suy nghĩ phục hôn với em cũng là nghiêm túc.” Nguyễn Thiên Lăng đứng đằng sau nghiêm túc nói.
Giang Vũ Phi quay đầu nhìn anh một cái, đôi mắt của anh rất sâu thẳm, trên mặt không có bất cứ thái độ bất cần nào.
Lời anh nói có lẽ là thật, nhưng cô cần phải quan tâm và tiếp nhận sao?
Thái độ của anh như thế nào, không liên quan đến cô.
“Tôi sẽ không phục hôn với anh, suy nghĩ này của tôi cũng là nghiêm túc.” Giang Vũ Phi cũng vô cùng nghiêm túc nói.
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng nặng nề, đôi mắt đen âm trầm của anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
----
Ken vừa mới đi, Hứa Mạn đã vội vàng xông vào Nhan gia.
“Duyệt Duyệt, chị đồng ý với em sẽ giúp em cầu xin Nguyễn đại ca rồi, kết quả như thế nào?” Cô ta xông vào phòng ngủ của Nhan Duyệt, hỏi một cách vô cùng lo lắng.
Nhan Duyệt đang dựa vào đầu giường nghỉ ngơi, nghe thấy giọng nói chói tai của Hứa Mạn, cô ta khó chịu nhíu mày.