Tốn rất nhiều thời gian Giang Vũ Phi mới đi vệ sinh xong. Lần này sảy thai, mặc dù cô không nguy hiểm đến tính mạng nhưng sức khỏe của cô suy yếu rất nhiều. Cô nắm chặt tay, không có sức lực gì. Đoán chừng phải tĩnh dưỡng thật tốt trong một thời gian, sức khỏe mới có thể hoàn toàn bình phục.
“Anh vào đây.” Nguyễn Thiên Lăng vừa dứt lời, người cũng đẩy cửa vào.
Giang Vũ Phi đã chỉnh quần áo xong, nhưng cô vẫn lộ vẻ mặt không vui. Lỡ như cô vẫn chưa giải quyết xong, anh đột nhiên vào như vậy sẽ rất không lịch sự.
Nguyễn Thiên Lăng không quan tâm lịch sự hay không lịch sự, anh tiến lên lại bế cô, xách cái giá đỡ trở lại phòng bệnh, đặt cô trên giường.
Giang Vũ Phi ngước mắt lên, thấy cằm anh đã mọc đầy râu lún phún. Cô biết tối hôm qua anh vẫn luôn ở bên cạnh cô không rời đi, hơn nữa cả đêm không nghỉ ngơi tử tế.
Cô chỉ không hiểu, tại sao anh ta lại phải ở lại đây? Anh ta có thể cho người làm tới chăm sóc cô, vốn dĩ không cần tự mình làm, anh ta làm như vậy, là vì thích cô hay là vì áy náy?
Nói anh ta thích cô, có chết cô cũng không tin. Nói anh ta áy náy, có lẽ có là một chút xíu.
“Anh đi đi, tìm người tới chăm sóc tôi là được.” Giang Vũ Phi nằm xuống, lạnh nhạt nói.
Nguyễn Thiên Lăng đắp kín chăn cho cô, nói: “Bác sĩ nói ngày mai là em có thể được ra viện, hôm nay vẫn phải ở bệnh viện quan sát một ngày.”
“Tôi bảo anh đi, ở đây không cần anh.”
“Trước khi em ra viện, anh sẽ luôn ở bên em, đợi khi em ra viện về nhà mới để người làm chăm sóc em.”
“Về nhà?” Giang Vũ Phi tức giận trừng mắt nhìn anh: “Sau khi ra viện tôi sẽ về nhà của mình, chứ không phải chỗ anh. Nguyễn Thiên Lăng, tất cả những gì giữa chúng ta đều chấm dứt rồi!”
Anh ta bắt cô tới chỗ anh ta, luôn nhốt cô không cho cô rời đi, đơn giản cũng bởi vì đứa con trong bụng cô. Bây giờ, đứa trẻ không còn nữa, anh ta cũng không còn lý do gì để trói buộc cô rồi.
Giang Vũ Phi luôn muốn được tự do, hoàn toàn thoát khỏi anh. Chỉ không ngờ rằng, tất cả những điều này lại dùng cái thai để trao đổi. Cô rất quan tâm đến đứa trẻ trong bụng, nghĩ đến đứa trẻ không còn, cô rất đau lòng, cho dù đạt được tự do, cũng không thể khiến cô vui vẻ thêm chút nào.
Nguyễn Thiên Lăng đang ngồi bên giường, đôi mắt đen chăm chú nhìn vào cô, nhếch môi cười nói: “Em sai rồi, giữa chúng ta mới bắt đầu, không phải chấm dứt.”
Giang Vũ Phi căng thẳng trợn trừng mắt: “Lời này của anh là có ý gì?”
Nguyễn Thiên Lăng lại móc chiếc nhẫn ra, cầm chặt tay cô, nhẹ nói nói: “Cho dù không có đứa trẻ, anh vẫn muốn lấy em làm vợ. Vũ Phi, kiếp này em sẽ không trốn thoát khỏi anh được.”
Trừ khi anh chán ghét em, nếu không em vĩnh viễn đừng nghĩ đến việc chạy trốn.
Thoáng chốc sắc mặt Giang Vũ Phi trắng bệch: “Nguyễn Thiên Lăng, anh có ý gì? Hiện tại trong bụng tôi không có gì, tôi không có mang thai con của anh, vì sao anh còn không buông tha cho tôi?”
“Trước đây, có lẽ vì đứa trẻ nên anh mới không buông tha em, nhưng hiện tại…” Nguyễn Thiên Lăng cong khóe miệng lên: “Anh đơn thuần chỉ là bởi vì luyến tiếc em, mới không muốn buông tha cho em.”
“Anh luyến tiếc tôi? Đừng để người ta cười đến chết, chẳng lẽ nói anh yêu tôi sao?” Giang Vũ Phi mỉa mai hỏi anh. Nhưng cô nhớ rất rõ ràng, anh ta đã từng nói anh ta sẽ không thích cô.
Loại người như anh ta làm sao lại có tình yêu, cho dù thực sự có, cô cũng không thèm. Hơn nữa tình yêu của anh ta quá không chắc chắn, anh ta yêu Nhan Duyệt như vậy mà có thể lạnh nhạt ngay lập tức, đây không phải là một ví dụ rất tốt sao?
“Có phải anh nói anh yêu em, em sẽ nhận lời lấy anh?” Nguyễn Thiên Lăng hỏi cô.