Giang Vũ Phi nhìn anh chằm chằm, khóe miệng nhếch một đường cong mỉa mai: “Tốt nhất anh đừng nói, tình yêu của anh quá giả tạo.”
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng nặng nề, bỗng nhiên anh lại dịu dàng nói: “Được, anh không nói yêu. Anh chỉ luyến tiếc em, muốn kết hôn với em, muốn chăm sóc em cả đời này, lý do này có được không?”
“Không được! Bởi vì tôi không yêu anh, tôi không muốn kết hôn với anh, càng không cần anh chăm sóc tôi.”
“Không sao, chỉ cần anh luyến tiếc em, muốn kết hôn với em là được.”
Giang Vũ Phi cố nén cơn giận dữ nói: “Anh là kẻ điếc sao? Tôi nói tôi không cần!”
“Thái độ của em không quan trọng.” Nguyễn Thiên Lăng không cần thương lượng gì cả.
“…” Giang Vũ Phi nắm chặt nắm tay, thật sự muốn tát cho anh một cái: “Cút ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy anh!”
“Ngủ đi, không muốn nhìn thấy anh thì nhắm mắt lại ngủ đi.” Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng hơi tối đi, mỉm cười cất chiếc nhẫn đi. Anh cũng không tức giận, mặc kệ cô nói nhiều lời khó nghe, anh đều khống chế được tính tình của mình rất tốt.
Anh không nên như thế này. Trước kia anh rất dễ nổi giận, hễ không thuận ý anh một chút, hoặc là nói chuyện khó nghe với anh một chút, anh đều sẽ tức giận, sẽ trừng phạt cô. Nhưng bây giờ, anh đều không tức giận, cho dù cô bảo anh cút đi, anh vẫn mỉm cười.
Giang Vũ Phi mờ mịt, cô không hiểu Nguyễn Thiên Lăng. Chẳng lẽ, anh ta thật sự bắt đầu quan tâm đến cô, thích cô sao?
Tốt nhất anh ta không nên thích cô, nếu không anh ta sẽ đau khổ cả đời. Không ai hiểu rõ mùi vị yêu mà không thể có được hơn cô, thật sự rất khó chịu, rất đau khổ. Nhưng cô sẽ không tự luyến mà thực sự cho rằng anh ta thích cô.
Giang Vũ Phi nhắm mắt lại, vốn định là để không nhìn thấy anh, cuối cùng do vẫn còn tác dụng của thuốc nên cô lại ngủ mê man.
Thím Lý đem canh gà đến, Nguyễn Thiên Lăng bảo bà trông coi Giang Vũ Phi, anh đi toilet rửa mặt đánh răng, cạo râu. Suốt cả buổi sáng anh vẫn chưa có thời gian vệ sinh cá nhân. Từ trước tới nay anh đều ưa sạch sẽ, chuyện đến giữa trưa mới đánh răng rửa mặt như vậy rất hiếm.
Nguyễn Thiên Lăng thay quần áo thím Lý mang đến, đi ra khỏi phòng bệnh, định đi xem Nhan Duyệt ở phòng bên cạnh. Vốn dĩ hôm qua Nhan Duyệt đã có thể ra viện, nhưng cô ta nhất quyết nằm viện một ngày, không biết bây giờ đã đi chưa.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, Nhan Duyệt đang đứng cạnh giường, chị Tôn đang giúp cô ta thu dọn đồ đạc.
“Muốn ra viện sao?” Anh hỏi.
Nhan Duyệt quay đầu lại nhìn thấy anh, trong mắt không nén được sự mừng rỡ: “Vâng, sức khỏe em không còn vấn đề gì, có thể về nhà tĩnh dưỡng. Lăng, anh có thể đưa em về không?”
“Tôi gọi điện cho người đến đón cô.”
“Không cần, chúng em tự về được.” Nhan Duyệt lạnh nhạt quay đầu đi, không nhìn anh nữa.
Nguyễn Thiên Lăng cũng không biết nên nói gì với cô ta, anh đang chuẩn bị rời đi, Nhan Duyệt lại đột nhiên quay đầu lại gọi anh: “Lăng, đứa trẻ của Giang Vũ Phi không còn, em cảm thấy rất có lỗi. Phích Lịch đều là vì bảo vệ em nên mới tấn công cô ấy, anh có thể không trách tội Phích Lịch được không?”
Vừa nhắc tới Phích Lịch, sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên trở nên rất lạnh lùng. Anh nhớ anh đã từng nói với Giang Vũ Phi, bảo cô tôn trọng Phích Lịch, tiếp nhận nó. Giang Vũ Phi nói với anh rằng Phích Lịch sẽ không tôn trọng cô, mà cô cũng sẽ không chấp nhận Phích Lịch.
Anh thật sự quá ngây thơ, sao có thể yêu cầu xa vời một con chó chung sống hòa bình với Giang Vũ Phi chứ. Phích Lịch chỉ nhận anh và Nhan Duyệt, không thể bởi vì anh tiếp nhận Giang Vũ Phi, nó sẽ tiếp nhận Giang Vũ Phi. Anh rất hối hận vì trước đây đón Phích Lịch về, nếu không cũng sẽ không xảy ra bi kịch như vậy.