“Chào mọi người, tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi chính là cổ đông lớn nhất sở hữu 40% cổ phiếu của tập đoàn La thị, Tiêu Lang. Từ hôm nay trở đi, tôi chính thức đảm nhiệm vị trí chủ tịch tập đoàn, hy vọng sau này có thể vui vẻ làm việc với mọi người.”
Chàng trai trẻ tuổi tuấn tú vừa nói xong, trong phòng họp lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Dáng người Tiêu Lang cao ráo đứng trước bàn họp, cho dù anh không nhiều tuổi, nhưng khí thế hơn người của anh đã sớm áp đảo toàn trường.
Nguyễn Thiên Lăng lái xe chở Giang Vũ Phi đi đến một tòa biệt thự mới.
Biệt thự không lớn lắm nhưng rất đẹp, kiểu dáng phong cách Châu Âu, tiêu chuẩn hiện đại. Biệt thự có một khu vườn không lớn không nhỏ ở phía trước, bức tường cao bao quanh biệt thự, một cánh cổng sắt đóng lại, nơi này chính là một thế ngoại đào nguyên.
Nguyễn Thiên Lăng dừng xe, xuống xe đi đến ghế sau, mở cửa cho Giang Vũ Phi, xách vali cho cô. Anh cầm tay cô, dẫn cô đi vào bên trong biệt thự.
Bất giác Giang Vũ Phi không muốn đi vào, Nguyễn Thiên Lăng đặt vali xuống, nắm chặt tay cô, kéo cô đi lên, nhấn chuông cửa.
Người làm ở đây thấy anh đến liền mau chóng ra mở cửa: “Thiếu gia, sao cậu lại đến?”
“Cất hành lý vào trong đi, đem xe vào bãi.”
“Vâng, thiếu gia.”
Nguyễn Thiên Lăng dặn dò xong xuôi liền kéo Giang Vũ Phi đi vào bên trong. Anh không dùng sức quá mạnh để kéo cô, nhưng với sức lực của anh, Giang Vũ Phi cũng không chống cự nổi.
“Nguyễn Thiên Lăng, anh dẫn tôi đến đây làm gì?” Giang Vũ Phi bất an hỏi anh.
Nguyễn Thiên Lăng không trả lời, đi vào phòng khách, anh kéo người cô qua, vòng tay ôm lấy eo cô, cười nói: “Sau này, em sẽ ở lại đây. Lát nữa mấy người thím Lý sẽ qua đây chăm sóc em, em sống cuộc sống giống như trước kia, sẽ không có thay đổi gì, anh chỉ giúp em đổi chỗ ở thôi.”
Sắc mặt Giang Vũ Phi thoáng chốc liền sa sầm xuống. Ý của anh ta là gì, tiếp tục giam cầm cô, không cho cô đi sao?
“Anh đã thả tôi đi rồi, bây giờ anh lại lật lọng!” Giang Vũ Phi tức giận quát to với anh, cô tức giận vì bị lừa gạt.
Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng nhếch môi: "Anh thả em đi, chẳng qua là thả em ra khỏi biệt thự kia, chứ không phải thả em rời khỏi anh."
Giang Vũ Phi phẫn hận nhìn anh, cơn tức giận đè nén trong lòng, dày vò thể xác và tinh thần cô, khiến cô cảm giác hết sức khó chịu. Sao anh ta có thể đối xử với cô như vậy...
Thật là buồn cười, cô cho rằng cô đã tự do, nhưng lại không nghĩ là cô chỉ rời khỏi cái lồng này, chui vào cái lồng khác mà thôi.
Giang Vũ Phi không thể nói lên cảm giác trong lòng là gì, dù sao rất muốn giết người.
“Sao, tủi thân?” Nguyễn Thiên Lăng nâng cằm cô lên, lạnh lùng cười nói.
“Em không cần tủi thân, anh nói sẽ không để em đi thì tuyệt đối sẽ không để em đi. Nhưng em biết không, hành động của em hôm nay đã chọc giận anh, cho nên anh sẽ cấm túc em mười ngày, trong mười ngày em không được ra khỏi cửa!”
Cô vợ chết tiệt này, hôm nay nhân lúc mẹ anh đến lại chủ động xách vali yêu cầu rời đi. Lúc đó cô không biết anh tức giận tới mức nào, hận không thể tiến tới bóp chết cô.
Không có sự cho phép của anh, làm sao cô có thể nghĩ đến việc rời đi! Ở bên cạnh anh khiến cô khó chịu như vậy sao?
Nếu không muốn ở bên cạnh anh, sao lúc trước còn nhất định muốn lấy anh? Trước lúc kết hôn, anh đã cho cô cơ hội rời khỏi anh, là bản thân cô không nhận. Nếu đã lựa chọn anh, như vậy thì sau này cuộc đời của cô sẽ không phải do cô làm chủ nữa!