Trên thế gian này, những thứ mà Nguyễn Thiên Lăng đã để ý, chưa có thứ nào mà anh không có được.
Nguyễn Thiên Lăng hừ lạnh một tiếng, cúi đầu hung hăng hôn lên bờ môi cô, nheo mắt, giọng nói lạnh lùng: "Về sau đừng có nghĩ đến chuyện bỏ đi nữa, trừ khi anh chán em, nếu không em vĩnh viễn không trốn thoát được!"
Trong đầu Giang Vũ Phi nổ ầm một tiếng, bỗng nhiên không nghe được gì, không nhìn thấy gì. Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, chính là chạy trốn, chạy trốn càng xa càng tốt!
Đột nhiên cô nổi điên đẩy anh ra, chạy ra phía ngoài cửa. Cửa lớn ở ngay phía trước, chỉ cần cô chạy nhanh một chút là có thể được tự do hoàn toàn.
Giờ phút này Giang Vũ Phi giống như phạm nhân vượt ngục, vô cùng khao khát tự do. Phía sau cô là nơi ăn tươi nuốt sống con người, là một nơi tối tăm vĩnh viễn không có ánh mặt trời. Mà phía trước cô là một cái cổng lớn dẫn đến nơi có ánh sáng mặt trời. Cô chỉ cần đẩy cửa ra trước khi ác ma sau lưng túm được cô, cô có thể đạt được tất cả những điều cô muốn.
Giang Vũ Phi vươn tay về phía cửa sắt, ngón tay cô vừa mới chạm vào thanh sắt, thình lình một cánh tay rắn chắc nhanh chóng vòng qua eo cô. Cả người cô bị nhấc lên, ác ma sau lưng ôm cô quay người lại, khiến cô càng lúc càng cách xa cánh cổng.
Giang Vũ Phi khàn giọng la thét, giãy giụa. Cô nói không nên lời, dây thanh quản giống như đột nhiên bị tổn thương, trừ phát ra giọng nói khàn khàn khó nghe, những âm thanh khác đều không phát ra được.
Nguyễn Thiên Lăng ôm chặt người cô, muốn ngăn cô giãy giụa. Nhưng mà Giang Vũ Phi lại giống như người điên, mặc kệ anh áp chế như thế nào, cô đều có thể thoát khỏi sự trói buộc của anh. Tay cô hung hăng đánh lên mặt, lên người anh, móng tay cào vào cổ, vào cánh tay anh.
Nguyễn Thiên Lăng chưa từng nhìn thấy bộ dạng điên cuồng như thế của cô, anh tìm được cơ hội ôm lấy hai tay và người cô, dùng tất cả sức lực giữ chặt cô, nhưng Giang Vũ Phi lại cắn lên bả vai anh một miếng. Cô dùng toàn bộ sức lực, Nguyễn Thiên Lăng cảm thấy một cơn đau nhói, anh nhíu chặt mày, thầm nghĩ nhất định sẽ bị cô cắn mất một miếng thịt.
Vừa mới nghĩ như vậy, cơn đau đớn trên bả vai đột nhiên liền biến mất, Giang Vũ Phi buông bả vai anh ra, lập tức không còn sức lực gục đầu vào ngực anh.
Nguyễn Thiên Lăng phát giác có gì đó không ổn, buông lỏng cô ra một chút, mới phát hiện cô ngất xỉu. Anh hơi cau lông mày lại, lập tức bế cô lên, đi nhanh đến phòng ngủ trên lầu.
Bác sĩ tới khám cho Giang Vũ Phi, nói cô chỉ là cảm xúc kích động, cộng thêm thân thể cô rất yếu nên mới ngất xỉu.
Bác sĩ truyền nước biển cho Giang Vũ Phi, sau đó dặn dò Nguyễn Thiên Lăng một lượt rồi thu dọn đồ đi về.
Nguyễn Thiên Lăng ngồi xuống bên giường, nhìn dáng vẻ mê man của Giang Vũ Phi, trong lòng anh rầu rĩ không thoải mái.
Người phụ nữ này càng ngày càng có thể ảnh hưởng tới tâm tình của anh. Cô lạnh lùng với anh, trong lòng anh sẽ không thoải mái. Cô bài xích anh, trong lòng anh vẫn sẽ không thoải mái. Cô bị thương, anh càng có cảm giác thật khó chịu.
Lúc trước khi anh và Nhan Duyệt ở bên nhau, anh chỉ việc cưng chiều Nhan Duyệt. Nhan Duyệt cũng không bài xích anh, không cãi nhau với anh, chuyện gì cũng đều nghe theo anh. Khi đó tình yêu với anh rất thuận lợi, chưa từng có chuyện không hài lòng xảy ra.
Bây giờ anh và Giang Vũ Phi ở bên nhau, lại phát hiện cho dù anh cố gắng như thế nào cô cũng đều không quan tâm. Ở bên cạnh cô, anh nếm trải thất bại không chỉ một lần, cũng đã gặp rất nhiều khó khăn. Lòng kiêu ngạo, tự trọng đàn ông của anh, thậm chí tình cảm của anh đều bị cô đả kích đến mức không ra gì nữa.