"Ngồi xuống, nếu con muốn thì bây giờ chúng ta sẽ nói, ngồi xuống cho ba, đừng quá vô lễ."
Nguyễn Thiên Lăng hơi cong môi, ngồi xuống lần nữa, lạnh nhạt hỏi: "Nói đi, mọi người bảo con đến là muốn nói gì?"
Chuyện này cũng chỉ có bà Nguyễn mới có thể mở miệng trước được. Bà cười nói: "Chúng ta gọi con tới, tất nhiên là để bàn với con về thời gian kết hôn của con và Duyệt Duyệt rồi. Con xem hai đứa cũng đã đính hôn rồi, Duyệt Duyệt còn mang thai con của con nữa, có phải nên kết hôn sớm một chút không?"
"Thiên Lăng, dì cũng thấy hai đứa nên kết hôn sớm một chút. Hiện tại Duyệt Duyệt mang thai cũng hai tháng rồi, bụng vẫn chưa có lộ rõ, cho nên sớm kết hôn đi." Bà Nhan cười tủm tỉm phụ họa theo.
Nguyễn Thiên Lăng cười nhạt, thản nhiên nhìn về phía Nhan Duyệt. Nhan Duyệt ngượng ngùng cười, ánh mắt nhìn anh cũng tràn ngập tình yêu.
Người phụ nữ này, cô ta đã quên những lời anh nói với cô ta hôm đó rồi sao? Anh đã đối xử với cô ta như vậy, nhưng cô ta vẫn giả vờ như không có chuyện gì, còn bày ra vẻ mặt như vậy với anh, cô ta không chán ghét nhưng anh lại thấy buồn nôn.
Đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng không khỏi trở nên lạnh lùng. Cô ta đã từng là người phụ nữ mà anh yêu nhất, nhưng bây giờ lại trở thành người phụ nữ mà anh ghét nhất. Anh phát hiện, hóa ra tình yêu có thể bị phá hủy trong một đêm như vậy.
Vậy thì Giang Vũ Phi đối với anh, cũng là như thế này sao? Tình yêu của cô dành cho anh, cũng giống như anh đối với Nhan Duyệt, rất nhanh đã biến mất rồi?
Anh không có tình yêu với Nhan Duyệt, là vì cho tới bây giờ anh cũng chưa từng yêu ai sâu đậm cả. Anh chỉ là thích cô ta, quen với sự tồn tại của cô ta, tình yêu không đủ sâu đậm, cho nên cảm giác với cô ta mới phai nhạt đi nhanh như vậy.
Trước kia Giang Vũ Phi có yêu anh sâu đậm hay không?
Nếu như là yêu sâu đậm, tại sao đột nhiên lại không yêu anh nữa…
"Lăng, ngày hôn lễ định vào lúc nào, tất cả đều nghe theo anh. Anh nói nên chọn khi nào thì tốt nhất?" Nhan Duyệt dịu dàng hỏi anh, trên mặt vẫn là vẻ tươi cười trang nhã xinh đẹp.
Nguyễn Thiên Lăng không khỏi lạnh lùng cười cười, anh thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: "Có ý nghĩa sao? Con nói muốn từ hôn, mọi người lại cố tình giả ngốc tập thể đi nói về ngày kết hôn với con. Nếu như đây chính là thái độ nói chuyện với con của mọi người, vậy con không cần phải tiếp chuyện nữa."
Không ngờ rằng anh sẽ nói ra những lời không nể tình như thế, sắc mặt mọi người đều hết sức khó coi.
Nhan Duyệt hơi cụp mắt, tay vuốt ve bụng, lạc lõng nói: "Lăng, em biết bây giờ anh vẫn có một chút hiểu lầm về em. Nhưng đứa bé vô tội, nó là kết tinh tình yêu của chúng ta, cho dù bây giờ anh chán ghét em, cũng nên cho đứa bé một gia đình hoàn chỉnh. Lăng, em không yêu cầu xa vời anh có thể hiểu được em, em chỉ hy vọng cùng anh và con của chúng ta có được một gia đình ấm áp, có được không?"
"Thiên Lăng, con xem Duyệt Duyệt cũng rất đáng thương. Dù gì con bé cũng là người mà con yêu, nó cũng mang thai con của con rồi, con đừng hiểu lầm nó nữa. Chấp nhận con bé một lần nữa, hai đứa quay lại bên nhau đi." Bà Nguyễn dịu dàng an ủi, theo bà thấy thì Nguyễn Thiên Lăng vẫn còn yêu Nhan Duyệt.
Thời nay không phải thanh niên càng yêu nhau lại càng thích giày vò đối phương sao? Cho nên bà cho rằng hai người bọn họ chính là đang giày vò lẫn nhau.
"Thiên Lăng, lúc trước người đòi đính hôn với Duyệt Duyệt là cháu, nếu cháu đã lựa chọn con bé, thì cháu nên chịu trách nhiệm với nó. Cháu là một người đàn ông, đừng làm chuyện lật lọng." Ông Nhan trầm giọng mở miệng, giọng nói uy nghiêm không cho phép người khác phản kháng.
"Thiên Lăng, chú Nhan của con nói đúng đấy. Duyệt Duyệt đã mang thai con của con rồi, con nên thực hiện trách nhiệm của một người đàn ông đi." Ông Nguyễn cũng nói mấy lời thấm thía khuyên bảo anh.
Tất cả mọi người đều khuyên anh quay lại với Nhan Duyệt, kết hôn với Nhan Duyệt.