Nhan Duyệt vẫn luôn cúi đầu, bộ dạng giống như cô vợ bé bị tủi thân nhưng lại không dám lên tiếng. Cô ta càng làm ra vẻ khiêm tốn, các bậc trưởng bối lại càng thương cô ta hơn.
Nguyễn Thiên Lăng cười mỉa mai nói: “Cháu không yêu cô ấy, chúng cháu ở bên nhau sẽ không có được hạnh phúc. Biết rõ như vậy sao mọi người còn ép cháu và cô ấy kết hôn?”
Bà Nhan mỉm cười: “Thiên Lăng, chúng ta biết cháu tức giận mới nói như vậy. Sao cháu có thể không yêu Duyệt Duyệt được. Năm đó Duyệt Duyệt ở nước ngoài trị bệnh, lúc cháu tưởng nó chết, không phải đã rất đau lòng buồn bã sao. Lúc đó cháu đau khổ như thế nào chúng ta đều thấy, mới đó thôi, sao cháu có thể không yêu nó được.”
Nguyễn Thiên Lăng hỏi lại: “Nói đến đây cháu vẫn luôn thắc mắc, lúc đó vì sao Nhan Duyệt lại muốn giấu chuyện cô ấy còn sống? Trong những năm đó cô ấy trị bệnh ở đâu, sau đó có hy vọng chữa khỏi bệnh, vì sao lại không liên hệ với cháu ngay, mà đợi sau khi chữa khỏi hẳn mới trở về tìm cháu?”
Nhan Duyệt âm thầm nắm chặt bàn tay ở dưới bàn, ngẩng đầu giải thích: “Không phải em đã nói rồi sao? Em lo sợ là không chữa khỏi bệnh, sợ anh lãng phí thời gian chờ đợi em, cũng là muốn sớm giải thoát cho anh, mới giấu anh việc em vẫn còn sống. Sau đó bệnh của em có hy vọng chữa khỏi, nhưng sức khỏe lại rất kém. Em không muốn để anh thấy bộ dạng xấu xí của em, đành phải chờ sau khi hoàn toàn hồi phục lại mới quay về tìm anh.”
“Nói như vậy, cô chịu đựng nhiều năm như vậy, đều là vì suy nghĩ cho tôi sao?” Nguyễn Thiên Lăng mỉm cười hỏi ngược lại, nhưng nụ cười lại có chút lạnh lẽo.
Nếu như là trước đây, có thể anh sẽ tin lý do thoái thác này của cô ta, nhưng bây giờ anh không còn tin lời cô ta nữa.
Nếu cô ta thật sự vĩ đại như vậy, sao bây giờ cứ luôn bám lấy anh không buông, sao không chịu buông tay, còn dùng những thủ đoạn hèn hạ định trừ khử Giang Vũ Phi?
Một người thật sự lương thiện không thể nào có tâm cơ thâm độc, bụng dạ nham hiểm như cô ta.
Nhan Duyệt không nghe ra hàm ý mỉa mai của anh, cô ta cười gật đầu: “Vâng, em làm như thế đều là vì anh. Lăng, nếu như em biết chia xa vài năm sẽ khiến anh thay đổi đến mức không còn tin em nữa thì ban đầu em đã không giấu anh.”
Nguyễn Thiên Lăng khẽ cười: “Vì để tôi tin cô, cô lại định để tôi đau lòng buồn bã sao? Lúc đó nếu như cô chết thật, cô chọn để tôi tin cô, hay sẽ chọn để tôi đau khổ?”
“…” Nhan Duyệt cắn môi không biết nên trả lời thế nào. Chẳng qua là cô ta muốn nói vài lời khiến anh cảm động, nào ngờ anh lại gặng hỏi cô ta đến cùng.
“Thiên Lăng, cho dù Duyệt Duyệt làm gì thì cũng là vì muốn tốt cho con, việc đã qua thì đừng nhắc tới nữa. Bây giờ con nói đi, phải thế nào thì con mới chịu kết hôn với Duyệt Duyệt?” Bà Nguyễn nhíu mày hỏi anh.
Nguyễn Thiên Lăng cảm thấy có chút phiền chán. Sao họ cứ nhất định muốn anh phải lấy Nhan Duyệt làm vợ chứ? Anh đã nói rất rõ ràng, anh sẽ không lấy cô ta làm vợ, lẽ nào họ tưởng anh nói đùa sao?
“Chuyện này dừng lại ở đây đi!” Nguyễn Thiên Lăng đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Là Nhan Duyệt chủ động từ hôn hay là con chủ động từ hôn, mọi người làm sao thì làm. Ngày mai con sẽ tổ chức buổi họp báo, tuyên bố chuyện con muốn từ hôn.”
Ánh mắt anh hướng về phía Nhan Duyệt, lạnh lùng nói: “Nếu cô không muốn mất mặt thì chủ động từ hôn đi. Nếu không, đừng trách tôi không nể mặt cô.”
“Bịch!”
Ông Nhan đột nhiên vỗ bàn, đứng dậy lớn tiếng: “Nguyễn Thiên Lăng, cậu có ý gì? Con gái tôi bây giờ đang mang trong người cốt nhục của cậu, nếu cậu dám bội tình bạc nghĩa với nó, tôi sẽ không để yên đâu!”