Tiêu Lang nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng nhưng hoàn toàn không có chút kinh ngạc nào, anh hướng mắt về căn phòng riêng phía sau Nguyễn Thiên Lăng, lại nhìn người đàn ông trước mặt. Hai người lạnh nhạt nhìn nhau, không nói chuyện cũng không đi, nhìn nhau bằng ánh mắt hình viên đạn, giống như kẻ thù nhiều năm không gặp.
Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười nhạt, nói trước: “Nghe nói La thị mới thay ông chủ, quả nhiên là anh. Không ngờ anh lại có bản lĩnh đến thế, chỉ trong vòng hai tháng, từ ông chủ của một nhà hàng nhỏ thoáng chốc đã trở thành chủ tịch mới của La thị. Ngay cả tôi cũng muốn nói câu chúc mừng với anh.”
Tiêu Lang cũng nhếch môi cười nhạt: “Những điều anh không ngờ tới vẫn còn nhiều. Bản lĩnh tôi tới đâu, về sau anh cũng sẽ rõ.”
“Vậy sao?” Nguyễn Thiên Lăng cười nhạt, ánh mắt sắc bén: “Để xem.”
Nói xong, anh quay đi. Đi được vài bước thì nghe thấy giọng Tiêu Lang từ phía sau vọng tới: “Nguyễn Thiên Lăng, anh có gặp Vũ Phi không? Hai tháng trước tôi phải bỏ cô ấy lại, bây giờ tôi trở về tìm cô ấy. Nói gì thì nói, cô ấy nhận lời cầu hôn của tôi thì cũng coi như là vị hôn thê của tôi rồi.”
Nguyễn Thiên Lăng dừng bước, nụ cười trở nên có chút tàn nhẫn, anh hơi quay đầu, ánh mắt sắc bén lạnh giá nhìn thẳng vào Tiêu Lang.
“Tôi cũng không biết Giang Vũ Phi là vị hôn thê của anh đấy. Chúng tôi liên hệ với nhau thường xuyên, nhưng cô ấy chưa từng nhắc gì tới anh. Nếu anh là vị hôn phu của cô ấy, tôi nghĩ thỉnh thoảng cô ấy cũng phải nhắc tới anh chứ.”
“Vậy sao? Hôm khác tôi đích thân đi tìm cô ấy, có lẽ vừa trông thấy tôi là cô ấy sẽ thừa nhận thôi.” Tiêu Lang vẫn cười rất nho nhã, chỉ là trong mắt anh hơi tối đi.
Nụ cười của Nguyễn Thiên Lăng lạnh thêm vài phần, anh cố gắng kiềm chế cơn kích động muốn xông đến đánh Tiêu Lang, quay người rời đi.
Ra khỏi khách sạn, Nguyễn Thiên Lăng khởi động xe định quay về thì đột nhiên nhận được cuộc điện thoại của ông nội. Nguyễn An Quốc muốn anh lập tức trở về nhà, bảo rằng có chuyện muốn nói với anh. Nguyễn Thiên Lăng thay đổi phương hướng, lái xe về nhà.
Đi vào phòng khách, người làm nói với anh là lão thái gia đang trong thư phòng. Anh gật đầu, đi về phía thư phòng của ông nội, khẽ gõ cửa.
“Vào đi!” Trong thư phòng vọng ra tiếng nói của ông, Nguyễn Thiên Lăng đẩy cửa đi vào, trở tay đóng cửa lại.
“Ông nội, ông tìm cháu có việc gì?”
Nguyễn An Quốc ngồi trước bàn đọc sách, tay cầm một tập tài liệu đang đọc.
“La thị mới thay ông chủ.” Ông ngước mắt lên, thản nhiên nói.
“Cháu biết chuyện này.”
“Chủ tịch mới là Tiêu Lang, người muốn đính hôn với Vũ Phi.”
“Vâng, cháu biết.” Nguyễn Thiên Lăng mặt không biểu hiện gì trả lời.
Nguyễn An Quốc tiếp tục hỏi anh: “Cháu biết lai lịch của cậu ta không?”
“Cháu sẽ đi điều tra.”
Nguyễn An Quốc đặt tài liệu xuống, dựa người vào lưng ghế, thở dài nói: “Thiên Lăng, thật ra cháu rất có tài kinh doanh, chỉ là từ nhỏ tới lớn cháu chưa từng bị ngăn trở, cho nên ông sợ sau này cháu sẽ bị thiệt thòi.”
Nguyễn Thiên Lăng ngồi đối diện với ông, bật cười nói: “Ông nội, câu này của ông là ý gì? Sao tự nhiên lại xúc động như thế?”
“Lúc trước cháu định thu mua La thị, nào ngờ bị người khác nhanh chân đến trước, người đó trước mắt xem ra chính là Tiêu Lang.” Ông lão hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Nguyễn Thiên Lăng thản nhiên, nhếch môi cười nhạt: “Ông nội nghi ngờ Tiêu Lang có chủ đích mà đến, mục tiêu là cháu sao?”
“Hai người trước đây từng quen biết sao?”
“Không.”
Nguyễn An Quốc nói: “Nếu đã không quen biết, sao mục tiêu của cậu ta lại là cháu được!”