Nguyễn Thiên Lăng khinh thường cười lạnh: “Đứa con trong bụng cô ấy chắc chắn là của cháu sao?”
Nhan Duyệt lập tức thay đổi sắc mặt: “Lăng, anh thật quá đáng! Sao anh có thể nghi ngờ em như thế. Đứa bé là con anh, nếu không phải của anh, em sẽ chết không yên ổn!”
Nguyễn Thiên Lăng chỉ tùy tiện nói vậy, dù sao thì anh và cô ta cũng chỉ quan hệ có một lần. Hơn nữa, lúc ấy Nhan Duyệt đang trong kỳ an toàn, cho nên anh mới nghi ngờ đứa bé đó không phải là con của anh. Nhưng nhìn dáng vẻ kích động thề độc của cô ta, anh có chút mơ hồ. Lẽ nào đứa bé này thực sự là con của anh?
Cho dù có phải là con của anh hay không, anh cũng không quan tâm. Dù sao anh cũng không vì đứa bé này mà lấy Nhan Duyệt làm vợ, đối với anh, đứa bé này có cũng được, không có cũng không sao. Không phải là đứa con do người phụ nữ anh yêu sinh ra, anh đều sẽ không để ý.
“Nếu đứa bé là con tôi, vậy thì cô càng không nên giữ lại. Nhan Duyệt, hôm nay tôi sẽ nói dứt khoát ở đây, tôi không thể kết hôn với cô. Nếu như đứa bé này là con tôi, cô sinh nó ra sẽ chỉ khiến nó trở thành con riêng. Lẽ nào cô bằng lòng không kết hôn, cả đời nuôi con một mình? Nếu như cô thông minh một chút, thì nên bỏ đứa bé đi, nếu không thì sau này đừng hối hận.” Nguyễn Thiên Lăng nói xong, quay người định rời đi.
Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai, anh quay đầu lại nhìn thì thấy Nhan Duyệt cầm cái dĩa nhắm thẳng vào bụng mình. Mấy người lớn đều bị cô ta dọa đến nỗi đứng bật dậy, biến đổi sắc mặt.
“Duyệt Duyệt, con làm gì vậy, mau đặt cái dĩa xuống!” Bà Nhan sợ tới mức kêu thất thanh, sắc mặt trắng bệch.
Nhan Duyệt lùi về sau vài bước, cắn răng đoạn tuyệt nói: “Các người đừng qua đây, nếu không con sẽ đâm đấy!”
“Duyệt Duyệt, đừng làm chuyện điên rồ. Con đang mang thai, đừng làm đứa trẻ bị thương!” Điều bà Nguyễn lo lắng hơn cả là đứa bé trong bụng cô ta.
Hốc mắt Nhan Duyệt đỏ lên, cô ta nhìn Nguyễn Thiên Lăng, bi thương nói: “Nguyễn Thiên Lăng, em không ngờ anh lại vô tình như vậy. Nếu anh đã không cần đứa con này nữa, vậy em còn giữ nó lại làm gì. Em sẽ giết nó trước mặt anh, giết luôn cả bản thân em, để anh day dứt cả đời!”
Nói xong, cô ta giơ cao cái dĩa lên, hung hăng đâm vào bụng. Nguyễn Thiên Lăng thình lình tiến lên nắm cổ tay cô ta, tay còn lại giật lấy cái dĩa ném xuống đất.
“Bỏ em ra, sao không để em chết đi, anh bỏ em ra!” Nhan Duyệt ra sức vùng vẫy, Nguyễn Thiên Lăng hất cổ tay cô ta ra, sắc mặt âm trầm: “Cô muốn chết, đừng chết trước mặt tôi!”
Nhan Duyệt sững người, cô ta còn tưởng rằng anh ngăn cản lại là vì không nỡ để cô ta chết.
“Nguyễn Thiên Lăng… Sao anh lại nhẫn tâm với em như vậy?” Nhan Duyệt khóc, bi thương hỏi anh.
Đôi mắt người đàn ông vẫn lạnh như băng không chút ấm áp: “Lúc cô nhẫn tâm lên kế hoạch hại chết con tôi, sự nhân từ của tôi đối với cô đã hoàn toàn không còn nữa rồi!”
“Việc đó không phải em làm, em nói không phải em!”
“Có phải là cô hay không, trong lòng tôi tự biết.” Nguyễn Thiên Lăng hơi nheo mắt, cười nhạt nói: “Nhan Duyệt, cô đã thay đổi đến mức tôi không còn nhận ra nữa rồi.”
Sắc mặt Nhan Duyệt trắng bệch. Nguyễn Thiên Lăng liếc nhìn cô ta một cái, quay người bước đi.
“Thằng khốn, nghịch tử, mày đứng lại cho tao!” Ông Nguyễn ở phía sau phẫn nộ quát mắng anh, Nguyễn Thiên Lăng làm như không nghe thấy.
Anh bước nhanh lên phía trước, mở cửa phòng ra, bắt gặp hai người từ phòng đối diện bước ra. Trong đó, người đi đằng trước là Tiêu Lang hơn hai tháng không gặp, người còn lại là ba của La Nhu Vân, chủ tịch tiền nhiệm của La thị - La Vân Phong.
Đột nhiên bắt gặp Tiêu Lang, Nguyễn Thiên Lăng hơi sững người, nhưng vẻ mặt rất nhanh chóng trở lại bình thường.