Đây là nhà hàng Pháp, đồ ăn đương nhiên là món Pháp, hơn nữa toàn là món nổi tiếng của nhà hàng.
Bồi bàn là một nhân viên cũ trước đây, anh ta biết quan hệ của Tiêu Lang và Giang Vũ Phi. Bày đồ ăn ra xong, anh ta cười nói với Giang Vũ Phi: “Những món này đều do ông chủ đích thân chuẩn bị cho cô, đồ ăn nhất định rất ngon.”
Giang Vũ Phi ngạc nhiên một chút, cô kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Lang. Ánh mắt Tiêu Lang sâu thẳm: “Anh chỉ muốn làm cái gì đó cho em.”
“Cảm ơn, thật ra anh không cần làm gì cho em cả.”
“Không!” Tiêu Lang nhìn cô một cách chăm chú, anh trầm giọng nói: “Vũ Phi, lúc trước là anh có lỗi với em, anh nợ em rất nhiều, cho nên anh hy vọng có thể đền bù cho em, đền bù những điều anh đã gây ra cho em.”
“Tiêu Lang, anh không nợ em gì cả, chúng ta ai cũng không mắc nợ ai. Chuyện lúc trước, em đã quên rồi, thật sự.”
“Quên nghĩa là sao?”
“Chính là em không trách anh, em đã quên tất cả. Hiện giờ trong mắt em, anh chỉ là một người quen, cho nên chuyện gì qua rồi thì cho nó qua luôn đi, đừng gợi lại nữa được không?”
Môi Tiêu Lang hơi mấp máy, tròng mắt sâu thẳm như phủ kín một lớp sương mù: “Em không trách anh?”
Giang Vũ Phi mỉm cười nói: “Lúc ấy quả thực em rất trách anh, trách anh tại sao bỏ lại em một mình, trách anh tại sao chỉ gọi một cuộc điện thoại rồi biến mất. Cứ coi như là tình huống bắt buộc thì cũng không nên đi luôn, ít nhất cũng phải nói rõ ràng trước mặt em, chứ không phải là để em một mình đối mặt với nhiều khách mời như vậy. Nhưng mà về sau em lại không còn trách anh như vậy nữa, thật kỳ lạ, em tha thứ cho anh rất nhanh, hoàn toàn không có bất kì suy nghĩ oán trách anh nữa.”
Lòng Tiêu Lang không hiểu sao lại đau đớn khó chịu. Cô tha thứ cho anh nhẹ nhàng bình thản như vậy, có nghĩa là trong lòng cô anh chưa đủ quan trọng, bởi vì không đủ quan trọng, cho nên mới dễ dàng tha thứ.
Thật sự cũng không thể trách cô, là anh làm hại cô trước, là anh phụ cô trước.
“Xin lỗi em…” Giọng nói Tiêu Lang đầy đau xót, ngoại trừ nói ba chữ này, anh không biết nên nói gì để diễn tả sự áy náy của anh nữa.
“Em biết không? Sau ngày hôm đó, mỗi ngày anh đều nhớ đến em, đoán xem em đang làm gì, em có hận anh hay không. Anh vẫn mong đợi được trở về gặp em, nhưng anh cũng sợ gặp em, anh sợ em không tha thứ cho anh, nhưng điều khiến anh càng sợ hơn chính là không thể gặp lại em. Cho nên anh mới trở lại, vội vã muốn gặp em.”
Nghe được lời nói thâm tình của anh, sắc mặt Giang Vũ Phi thản nhiên, bình tĩnh không một gợn sóng.
“Tiêu Lang, anh không cần áy náy như vậy, em thật sự không trách anh.”
Lòng Tiêu Lang càng khó chịu hơn nữa. Cũng vì cô không trách anh, anh mới càng khó chịu hơn.
“Vũ Phi, bây giờ em sống hạnh phúc không?” Anh đột nhiên hỏi cô.
Giang Vũ Phi hơi ngẩn người, cô lập tức mỉm cười: “Định nghĩa hạnh phúc của mỗi người khác nhau, cho nên em không thể trả lời anh câu hỏi này.”
“Em sống tốt không?”
“Câu hỏi này với câu hỏi hồi nãy có gì khác nhau sao?”
“Nói cho anh biết, em sống có tốt không?” Tiêu Lang cố chấp hỏi cô, như thể đây là một vấn đề vô cùng quan trọng, anh nhất định phải biết đáp án.
Giang Vũ Phi hơi há miệng, rất muốn nói rằng cô sống rất tốt. Nhưng sự thật là cô sống không hề tốt chút nào, cô rất đau khổ, rất khó chịu, khiến cho cô không thể nói nổi một câu trái lương tâm.
“Em sống có tốt không?” Tiêu Lang hỏi lại, đôi mắt đen ảm đạm lóe lên tia sáng không rõ.
Hốc mắt Giang Vũ Phi đột nhiên hơi đỏ, cô vội đứng dậy: “Xin lỗi, em phải về.”