Người cô vừa di chuyển, cổ tay đã bị người ta giữ lấy. Tiêu Lang kéo người cô lại, ngay lập tức anh đã nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của cô.
Tiêu Lang nắm chặt tay cô, dùng sức rất mạnh.
“Em sống không hề tốt!” Anh dùng một câu khẳng định, không phải là câu nghi vấn.
"..."
“Anh biết bây giờ em đang ở chung với Nguyễn Thiên Lăng, Vũ Phi, là anh ta ép buộc em đúng không? Em sống bên cạnh anh ta không tốt một chút nào, đúng không?”
“Đây là chuyện của em, không liên quan tới anh.”
Ánh mắt Tiêu Lang trầm xuống, quả nhiên cô sống không tốt.
“Vũ Phi, ở bên cạnh anh đi, anh sẽ bảo vệ em, sẽ không cho anh ta làm em tổn thương nữa đâu!”
Giang Vũ Phi kinh ngạc nhìn về phía anh, Tiêu Lang nghiêm túc nói: “Đồng ý với anh được không, để anh chăm sóc em, bảo vệ em, không để em chịu bất cứ thương tổn gì.”
Giang Vũ Phi khôi phục lại vẻ mặt, cô kéo tay anh ra, mỉm cười nói: “Cảm ơn ý tốt của anh, em đi trước đây.”
“Không được đi!” Tiêu Lang kéo tay cô lại một lần nữa: “Anh biết anh không có tư cách bảo em tin anh lần nữa, nhưng mà lần này là thật, anh thật sự có thể bảo vệ em. Vũ Phi, tin tưởng anh một lần nữa được không?”
“Tiêu Lang, anh hiểu lầm rồi, không phải em sống không tốt. Anh buông tay ra đi, em phải về rồi.”
“Anh nói thật!” Người đàn ông cố chấp nói: “Lần này anh sẽ không để cho em thất vọng nữa, anh thật sự có thể bảo vệ em. Vũ Phi, lẽ nào em không muốn thoát khỏi Nguyễn Thiên Lăng sao?”
Đương nhiên là cô muốn, nằm mơ cũng muốn. Nhưng thế lực của Nguyễn Thiên Lăng lại quá lớn, cô chỉ là một con thỏ trắng bé nhỏ không có sức phản kích trong tay anh ta mà thôi. Cho dù cả thân thể cô có tràn ngập giận dữ, cho dù cô hận không thể giết anh ta, cô vẫn mãi mãi bất lực trước anh ta.
Bé thỏ trắng có thể đấu lại lão sói xám sao?
Đáp án đương nhiên là không thể, mãi mãi không thể.
“Tiêu Lang, em biết là anh muốn tốt cho em, nhưng mà vô dụng thôi, cảm ơn anh.” Giang Vũ Phi kiên quyết kéo tay anh ra, quay người rời đi.
“Vũ Phi, bất kể em có bằng lòng hay không, anh nhất định sẽ giúp em thoát khỏi Nguyễn Thiên Lăng, tin tưởng anh!”
“…”
Lúc trước cô đã tin tưởng anh một lần, cô cho rằng nếu cô lấy anh, cô sẽ có nơi để dựa vào, sẽ có người bảo vệ cô không cho người khác làm tổn thương cô. Nhưng khi anh đi không từ biệt ở bữa tiệc đính hôn, cô mới tỉnh ngộ, dựa vào ai cũng không đáng tin, chỉ có dựa vào chính mình mới là đáng tin cậy nhất.
Giang Vũ Phi nhấc bước chân kiên định rời đi, ánh mắt Tiêu Lang nhìn bóng lưng cô chằm chằm, anh ngồi yên tại chỗ thật lâu không nhúc nhích.
Một chiếc xe thể thao đắt tiền đậu bên ngoài nhà hàng, Giang Vũ Phi kéo cửa xe rồi ngồi vào, Nguyễn Thiên Lăng nghiêng đầu khẽ cười: “Mười phút, anh còn tưởng hai người ít nhất cũng ở với nhau một tiếng chứ.”
“Lái xe đi.” Cô nói với anh một cách vô cảm.
Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên kéo người cô qua, hôn môi cô một cái: “Đây là phần thưởng cho em!”
Phần thưởng gì? Giang Vũ Phi nhíu mày theo thói quen, kéo tay anh ra, ngồi thẳng người lại.
Nguyễn Thiên Lăng lại đột nhiên cầm lấy túi xách của cô, lấy ra một cái bút ghi âm nhỏ.
Giang Vũ Phi nhìn thấy, sắc mặt hơi thay đổi: “Đã không tin tôi, tại sao còn cho tôi tới buổi hẹn? Nguyễn Thiên Lăng anh thật hèn hạ!”
Vậy mà anh ta lại lén để bút ghi âm vào túi xách của cô, cô cảm thấy hành động này rất trơ trẽn.
Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười: "Không phải là anh không tin em."
"Vậy anh có ý gì?"
May mắn là cô không đáp ứng yêu cầu của Tiêu Lang, nếu không thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Giang Vũ Phi sợ hãi, đồng thời cũng cảm thấy phẫn nộ.