“Chuyện gì? Em cứ nói đi.”
“Trước lúc tôi tiếp nhận anh, anh có thể đừng nhắc tới tôi với bất kỳ ai được không?”
“Vậy khi nào em tiếp nhận anh?” Người đàn ông cười hì hì hỏi lại: “Tiêu Vũ, điều kiện của anh rất tốt, hẹn hò với anh đi, em sẽ phát hiện anh là một người yêu vô cùng hoàn mỹ.”
Giang Vũ Phi có chút bối rối: “Chúng ta mới quen biết, nói đến việc hẹn hò còn quá sớm. Tóm lại anh đồng ý yêu cầu của tôi trước đi, đừng có nói với người nhà anh bất cứ việc gì liên quan đến tôi. Nếu anh không đồng ý, sau này tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa.”
“Được, anh hứa với em. Em nói thế nào thì sẽ là như vậy. Anh sẽ đợi sau khi em chính thức thuộc về anh mới giới thiệu em với họ, được không?” Cung Thiếu Huân cười dịu dàng lại có phần cưng chiều, đôi mắt sáng lấp lánh, trông rất đẹp.
Giang Vũ Phi mặt không biểu cảm gì gật đầu: “Còn một chuyện nữa anh phải đồng ý với tôi.”
“Chuyện gì?”
“Anh đưa cái móc khóa cho tôi đi. Anh mang nó bên người, bất cứ lúc nào họ cũng có thể nhìn thấy chân dung của tôi. Tôi không có quan hệ gì với anh, tôi không thích anh mang theo chân dung của tôi rồi bị người nhà anh nhìn thấy.”
“Sao phải sợ họ nhìn thấy? Anh có thể nói với họ em là người phụ nữ anh yêu.”
Giang Vũ Phi cuống lên: “Tôi biết nhà anh rất giàu có, nhưng tôi không có gì cả. Gia đình anh nhất định sẽ ghét tôi, nhưng tôi không có quan hệ gì với anh. Tôi không muốn bỗng dưng bị người ta ghét bỏ và dị nghị!”
“Họ sẽ không ghét em đâu.” Cung Thiếu Huân giải thích: “Tiêu Vũ, gia đình anh cũng giống như bao gia đình bình thường khác. Em yên tâm đi, xưa nay họ chưa từng có quan niệm phân biệt đẳng cấp.”
“Bất luận như thế nào anh cũng đưa móc khóa cho tôi đi, không thể để họ nhìn thấy tôi.”
“Không được.” Cung Thiếu Huân có thể đáp ứng mọi yêu cầu của cô, nhưng riêng chuyện này thì không được.
Móc khóa là bảo bối của anh ta. Anh ta có thói quen lấy nó ra xem những lúc rảnh rỗi, cho dù cô muốn xin thì anh ta cũng không nỡ cho.
“Cung Thiếu Huân, tôi với anh vốn là không quen biết nhau, tôi không thích anh mang trên người chân dung hay ảnh của tôi, anh hiểu không?” Giang Vũ Phi nói xong, tức giận quay người bỏ đi.
“Tiêu Vũ, Tiêu Vũ!” Thấy cô tức giận, Cung Thiếu Huân đuổi theo dỗ dành cô. Nhưng dù cho anh ta dỗ dành thế nào, Giang Vũ Phi cũng không đếm xỉa tới.
Ngay cả nấu cơm, Giang Vũ Phi cũng không nấu phần anh ta, Cung Thiếu Huân chỉ có thể đáng thương mà đi ra ngoài ăn.
“Tiêu Vũ, anh sẽ cất móc khóa đi không để người nhà anh nhìn thấy, như vậy có được không?” Ăn cơm về, Cung Thiếu Huân lại tiếp tục dỗ cô.
Giang Vũ Phi mím môi, miệt mài trồng những cây hoa giống vào trong đất.
Cô cũng không muốn ép anh ta như vậy, nhưng anh ta không thể mang móc khóa rời đi. Nếu không không cẩn thận bị Cung Mỹ bọn họ nhìn thấy, Nguyễn Thiên Lăng cũng sẽ phát hiện chỗ cô ẩn thân.
Cô vất vả lắm mới trốn thoát được, không thể lại bị bắt về.
Cô có nỗi khổ tâm, nhưng lại không thể nói rõ với anh ta.
Cung Thiếu Huân ngồi trên ghế, tay ôm lưng ghế, cúi đầu đành phải thỏa hiệp: “Thôi được, anh đưa cho em, em đừng phớt lờ anh nữa.”
Giang Vũ Phi ngẩng đầu, sắc mặt dịu đi một chút: “Cung Thiếu Huân, tôi thật sự không thích trên người người khác có những thứ như ảnh của tôi, mong anh hiểu cho.”
“Ừ, anh hiểu mà. Tóm lại trước khi có được em, anh sẽ không đưa chân dung của em cho người khác xem.”
Giang Vũ Phi mỉm cười, đây là lần đầu tiên Cung Thiếu Huân thấy cô cười như vậy với anh ta trong suốt nửa tháng qua.