Anh ta mừng rỡ, trong lòng như được nếm mật ngọt.
“Tiêu Vũ, hôm nay chúng ta ra ngoài chơi đi. Anh đồng ý đưa móc khóa cho em, em đồng ý đi chơi với anh nha.” Anh nhân cơ hội đưa ra yêu cầu.
Giang Vũ Phi do dự một chút, gật đầu đồng ý.
Cung Thiếu Huân thật sự kích động và mừng rỡ của, cho dù là giành được hạng nhất thì anh ta cũng chưa từng vui mừng như thế!
Anh ta lấy chiếc Harley chở cô đi hóng gió ở khắp nơi trong thị trấn, còn gọi điện cho một tốp nam nữ cùng đến. Mọi người cùng đến bên bờ sông câu cá, nướng thịt, ca hát nhảy múa, chơi rất vui.
Tống Hiểu Đồng đeo ba lô nhỏ, trên tay cầm một chiếc máy ảnh, vừa thưởng thức phong cảnh nơi đây vừa chụp ảnh.
Phong cảnh ở đây rất đẹp, không khí trong lành, khắp nơi đều là hoa cỏ tươi đẹp, bất kể là đi đến đâu, đều cho người ta cảm giác thoải mái.
Kì thực thị trấn nhỏ này không nổi tiếng, nhưng cô có bạn học ở đây mấy năm, giới thiệu cho cô nơi này, cho nên, lần này ra ngoài hóng gió, cô liền chọn nơi này.
---
Mấy người Giang Vũ Phi chơi đến tối mới về nhà, trước giờ cô chưa từng được chơi thoải mái như thế, thực sự rất vui.
Cũng chỉ có ngày hôm nay mới khiến cô cảm nhận được sức sống tuổi thanh xuân, sự phóng túng của những người trẻ.
“Tiêu Vũ, lần sau anh dẫn em đi chơi còn vui hơn nữa, đi lướt sóng, lặn biển. Nhưng phải đợi anh thi đấu trở về mới đi được.” Cung Thiếu Huân dừng xe lại, đi theo sát phía sau cô.
“Tiêu Vũ, em thật sự không đi xem anh thi đấu sao? Trận thi đấu anh tham gia lần này là cúp châu Á, sân thi đấu rất hoành tráng. Em đi tiếp thêm động lực cho anh, anh có thể giành giải vô địch.”
Giang Vũ Phi dừng bước, ngồi xuống trước bàn đá ngoài sân.
“Chúc anh giành được thành tích tốt nhất.” Cô cười nhạt với anh ta, cũng gián tiếp từ chối ý tốt của anh ta.
Cung Thiếu Huân ngồi đối diện với cô, thần sắc ảm đạm: “Em không đi thật sao?”
“Ừ, tôi không đi.” Cô đã quyết định, hai ngày này sẽ thu dọn đồ đạc rời đi, không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa.
Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Vũ Phi bỗng thấy phiền muộn.
“Được thôi, nhưng anh sẽ gọi điện cho em hằng ngày, em phải nghe điện thoại của anh đó.” Cung Thiếu Huân nhoài người nằm lên bàn, cằm gối lên mu bàn tay, ánh mắt cứ nhìn cô chăm chú, còn không nỡ chớp mắt một cái.
Tiếp xúc một thời gian, Giang Vũ Phi mới nhận ra bề ngoài Cung Thiếu Huân cho người ta cảm giác lưu manh côn đồ, nhưng khi thật sự tiếp xúc mới phát hiện anh ta rất đơn thuần, giống như cậu chủ nhỏ được bảo bọc đến mức trở nên kiêu ngạo.
Đặc biệt là ở trước mặt cô, anh ta càng ngoan ngoãn vô hại, cái gì cũng nghe cô.
Giang Vũ Phi vẫn luôn nghi ngờ, vì sao anh ta lại đột nhiên thích cô, lẽ nào là tiếng sét ái tình ư?
Nhưng vẻ ngoài cô không quá xuất sắc, nói tiếng sét ái tình thì miễn cưỡng quá.
“Cung Thiếu Huân, tôi vẫn luôn thắc mắc không biết anh thích tôi ở điểm nào?” Cô nói ra nghi vấn trong lòng.
Người đàn ông nhe răng cười nói: “Anh cũng không biết anh thích gì ở em. Tiêu Vũ, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh liền cảm thấy em rất thân thuộc, giống như đã gặp ở đâu đó, như là trong mơ vậy, anh nghĩ đây chắc là duyên phận. Không phải người ta nói thần giao cách cảm là có thật sao? Anh vừa nhìn em đã có cảm giác mình tìm đúng người. Em thì sao, em có cảm giác đó với anh không?”
Ánh mắt Cung Thiếu Huân đầy mong đợi nhìn cô, Giang Vũ Phi lại ngẩn người ra, buồn bã nhìn xuống.
Cô từng có cảm giác này, cái cảm giác mà chỉ bằng một ánh nhìn đã xác định được người đó.