Sắc mặt Tiêu Lang lại trắng nhợt thêm vài phần, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng tút tút.
Anh siết chặt điện thoại, thình lình ném di động xuống đất.
Không được, anh phải đi cứu Giang Vũ Phi ra!
Tiêu Lang đi nhanh tới cửa, bị Địch Sinh giơ tay ngăn lại: “Thiếu gia, cậu không thể đi!”
“Tránh ra!” Tiêu Lang có chút mất đi tỉnh táo thường ngày, gương mặt anh đầy vẻ tàn ác, lạnh lùng quát Địch Sinh.
“Thiếu gia, lão gia nói rồi, cậu không thể hành động theo cảm tính, lúc nào cũng phải duy trì đầu óc lý trí tỉnh táo…”
“Tôi bảo anh tránh ra cho tôi!” Tiêu Lang đấm một cú vào mặt anh ta, bước ra khỏi cửa phòng.
Khóe miệng Địch Sinh chảy máu, trên mặt anh ta vẫn lạnh như băng, không có một tia biểu cảm.
“Thiếu gia, cô ấy đã bị Nguyễn Thiên Lăng bắt đi, bây giờ cậu đi cứu cũng đã muộn.”
Bước chân Tiêu Lang dừng lại, toàn thân cứng ngắc.
Anh nắm chặt nắm đấm, trong lòng rất phẫn nộ. Nhưng Địch Sinh nói đúng, tất cả đều đã muộn.
“Thiếu gia, nếu như cậu nhất quyết cố chấp, sẽ chỉ chọc giận lão gia, khiến ông ấy tự mình ra tay.”
Tiêu Lang cắn răng, tay nắm chặt đến mức kêu răng rắc.
“Thiếu gia, cô ấy sẽ không sao, Nguyễn Thiên Lăng sẽ không làm gì cô ấy đâu.”
Cô sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng liệu cô có sụp đổ hay không thì không biết...
Tiêu Lang nhớ anh đã từng hứa với cô: tin tưởng anh, anh sẽ bảo vệ em, dùng cả tính mạng của anh để bảo vệ em.
Nhưng bây giờ thì sao, anh không thể bảo vệ cô, càng đừng nói đến chuyện dùng tính mạng của anh để bảo vệ cô.
Điều duy nhất anh có thể làm chính là hủy Nguyễn thị sớm một chút, hủy Nguyễn Thiên Lăng sớm một chút!
Giang Vũ Phi bị bọn họ ép lên trực thăng, trực thăng lập tức cất cánh, đưa bọn họ quay về thành phố A.
Nguyễn Thiên Lăng ngồi bên cạnh cô, anh đang lật xem giấy tờ trong túi xách của cô.
“Tiêu Vũ?” Anh cầm chứng minh nhân dân mới của cô, khóe miệng nhếch một nụ tia cười khẩy mỉa mai: “Họ Tiêu kia mà lại cho em theo họ hắn ta, sao nào, các người dự định làm anh em sao?”
“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì.” Giang Vũ Phi nhìn xuống đất cắn môi, chết cũng không khai ra Tiêu Lang.
Nguyễn Thiên Lăng nắm cằm cô, nâng đầu cô lên.
Ánh mắt của anh âm trầm sắc bén, giọng nói càng lạnh giá không có một chút ấm áp nào: “Vậy là em có tình ý đặc biệt với hắn ta, cho nên mới muốn mang họ của hắn ta?”
“Chỉ là một cái tên mà thôi, tùy anh nghĩ sao thì nghĩ!”
“Xem ra em đối với hắn ta đúng là tình cảm sâu đậm.” Nguyễn Thiên Lăng ghé sát lại gần cô, khóe miệng chứa đựng một nụ cười nhạt: “Cục cưng, anh yêu em, quan tâm em như vậy, sao trong lòng em có thể có gã đàn ông khác. Em nói xem, anh nên trừng phạt em như thế nào?”
Lông mi Giang Vũ Phi khẽ run, trong mắt vẫn là vẻ không khuất phục.
"Tùy anh trừng phạt tôi sao cũng được, cho dù anh giết tôi, tôi cũng sẽ không khuất phục anh!”
Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên cắn vào môi cô một cái, anh dùng sức rất mạnh, lần này đã cắn nát bờ môi Giang Vũ Phi.
Máu đỏ tươi theo khóe miệng cô chảy xuống, người đàn ông thè lưỡi ra liếm, liếm thứ chất lỏng ấm nóng ấy. Rõ ràng là một cảnh tượng tanh mùi máu khiến người ta buồn nôn, anh lại tạo ra một cảm giác đen tối, mờ ám.
Hai đầu lông mày Giang Vũ Phi hơi nhíu lại, dùng sức đẩy anh ra: “Anh thật biến thái!”
Nguyễn Thiên Lăng một tay kéo người cô lại, cánh tay vòng qua người cô: “Miệng vẫn lợi hại như vậy, anh tưởng là gặp lại anh lần nữa, em sẽ rất sợ.”
“Đúng, tôi rất sợ anh, anh giống như ma quỷ, tôi sợ anh muốn chết!” Giang Vũ Phi âm thầm giãy giụa, Nguyễn Thiên Lăng túm lấy tay cô, nghiêng người đặt ép cô trên lưng ghế.
“Khốn khiếp, cút ngay!” Cô sợ anh đụng vào, bắt đầu giãy giụa kịch liệt.