Mỗi lần anh tới gần đều sẽ khiến cô bất giác hoảng hốt sợ hãi, cảm giác giống như là một con dã thú to lớn nguy hiểm bổ nhào vào cô.
Mà anh lại mang theo hơi thở có tính chất xâm lược vây kín xung quanh cô không một kẽ hở, khiến cho Giang Vũ Phi cũng không cách nào giữ được tỉnh táo, giãy giụa lung tung.
Toàn thân cô đều đang run rẩy, cô cắn răng, liều mạng chống cự anh.
“Vô dụng, dù em phản kháng thế nào cũng vô dụng!” Nguyễn Thiên Lăng dùng một tay cố định hai tay cô, tay còn lại nắm cằm cô, sau đó cắn cô một cái!
Giang Vũ Phi không cảm thấy đau đớn trên miệng, bởi vì tim cô càng đau hơn.
Vì sao không cho cô sống cuộc sống yên tĩnh, tại sao phải cắt ngang sự yên bình của cô?
Tim cô đã chết từ lâu, anh càng quấy nhiễu cô, càng khiến tâm hồn cô không được an tĩnh.
Vì sao không buông tha cô chứ…
Sự phòng vệ đang dần dần sụp đổ...
Giang Vũ Phi cảm thấy toàn thân rét run, lại càng tuyệt vọng giãy giụa.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng trầm xuống và vô số lần như vậy, không hề thương tiếc.
Đây là bên trong trực thăng, vậy mà anh lại…
Giang Vũ Phi cắn chặt môi, máu đỏ tươi tràn ngập trong miệng, chất lỏng trôi xuống cổ họng, cô bị sặc máu của chính mình.
Cô không khóc lóc cầu xin, chỉ mở to đôi mắt trống rỗng nhìn lên đỉnh đầu, mỗi một sợi dây thần kinh trên người đều căng ra, tựa như nếu dùng lực thêm một chút nữa là toàn bộ sẽ đứt đoạn.
“Anh đúng là ma quỷ!” Giang Vũ Phi đột nhiên thì thào lên tiếng.
Cô nói anh là ma quỷ, không phải là lần đầu tiên.
Anh cũng cảm thấy anh là ma quỷ, bởi vì trái tim anh tràn ngập tà ác.
“Biết anh là ma quỷ thì tốt, ma quỷ đều tàn nhẫn, không muốn chết, sau này đừng chọc giận anh!” Ánh mắt người đàn ông hung ác lạnh lùng nói.
Ha ha…
Giang Vũ Phi cười khẩy, ông trời đang cố ý đùa bỡn cô?
Vì sao hai kiếp đều để cô chọc vào anh, chẳng lẽ thật sự muốn khiến cô chết một lần nữa sao?
Nếu chỉ có chết mới có thể thoát khỏi anh, vậy thì chết đi…
Giang Vũ Phi tuyệt vọng nhắm mắt lại, Nguyễn Thiên Lăng bỗng giật mình.
Anh dùng lực nắm cằm cô, cắn cổ cô, động tác điên cuồng, muốn khiến cô đau, thu hút sự chú ý của cô.
Giang Vũ Phi chịu đựng, vẫn cứ bất động.
Nhưng cô không chịu đựng được quá nhiều, cơ thể cô có phản ứng thành thực nhất.
Cô khó chịu muốn nôn mửa!
Nguyễn Thiên Lăng thấy cô có phản ứng, tay ôm chặt eo cô, lưu lại dấu tay thật sâu.
Nhiều kiểu kích thích tác động, cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt, buồn nôn.
Nhưng mà cô giãy giụa không thoát, ngay cả hít thở cũng rất khó khăn, vẫn luôn bị bức ép tiếp nhận cơn đau mà anh gây ra trên người cô, cô muốn hít thở một hơi cũng là hy vọng xa vời.
----
Dần dần, ánh mắt Giang Vũ Phi bắt đầu đờ đẫn, trên trán toát đầy mồ hôi, làm ướt nhẹp tóc cô.
Cô thật sự cảm thấy cô sắp chết đi…
Đột nhiên, tất cả đều chấm dứt, dây cung căng cứng, hình như đứt phựt một tiếng!
Giang Vũ Phi mở mắt ra, tâm hồn rất lâu mới hồi phục lại, ánh mắt vốn đã đờ đẫn cũng nhìn rõ dần.
“Sợ sao?” Nguyễn Thiên Lăng nhìn chằm chằm vào cô, nhẹ giọng hỏi, nhưng giọng nói lại không có chút ấm áp nào, tựa như đến từ địa ngục: “Nếu như thế này cũng không đủ làm em sợ hãi, anh sẽ khiến em cảm thấy sợ hãi hơn nữa!”
Chỉ có khiến cô hoàn toàn sợ hãi, cô mới không nghĩ đến việc chạy trốn nữa.
Tính cách cô quá mạnh mẽ cứng rắn, không có cách nào, anh chỉ có thể hoàn toàn đánh bại cô, lấy hết đi tất cả ảo tưởng của cô.
Giang Vũ Phi cắn chặt bờ môi, trong mắt tràn ngập oán hận.
Ngón tay thon dài của Nguyễn Thiên Lăng khẽ vuốt mặt cô, thần sắc có một chút hoang mang.
Trước đó không lâu, mỗi lần cô nhìn anh, trong mắt cô tràn ngập sự ái mộ.