Giang Vũ Phi cả người cứng đờ, dường như nhớ ra điều gì đó.
Khóe môi Nguyễn Thiên Lăng cong lên: “Anh đã nói, nếu em còn dám bỏ trốn nữa, anh sẽ làm gì em?”
Anh sẽ nhốt cô vĩnh viễn, một mình độc chiếm cô.
“Anh giết tôi đi!” Giang Vũ Phi đột nhiên hét quát lên, cô thừa nhận cô sợ điều này, thật sự rất sợ.
Cô không sợ bị tổn thương, không sợ bị đau, cũng không sợ thủ đoạn của anh.
Cô chỉ sợ anh nhốt cô lại, sợ biết thành một cái xác vô hồn. Bây giờ trừ việc cô giữ lại tính mạng và linh hồn tăm tối vụn vỡ ra, cô chẳng còn gì.
Nếu ngay cả linh hồn cũng không còn, vậy cô còn cần đến sinh mạng để làm gì.
Cho nên nếu anh thật sự định nhốt cô vĩnh viễn, cô cũng không ngại vứt đi sinh mạng mà khó khăn lắm mới có được này.
Nguyễn Thiên Lăng cong môi cười khẩy: “Sao anh nỡ giết em cơ chứ, anh đã nói rồi, khi anh chết sẽ đưa em đi cùng. Chỉ cần anh chưa chết, anh sẽ không cho phép em chết trước!”
Trong mắt Giang Vũ Phi lóe lên một sự kiên định, cô hơi mở miệng, định cắn lưỡi tự tử.
Nhưng Nguyễn Thiên Lăng đã sớm đề phòng chiêu này của cô, nhanh nhẹn bóp cằm cô, gần như khiến cằm cô trật khớp luôn vậy.
“Cắt đứt lưỡi cũng không chết nổi đâu, chỉ biến em thành người câm thôi. Anh không để ý việc em trở thành người câm, nhưng anh rất để ý việc khi hôn sẽ không thể nào quấn lấy cái lưỡi nhỏ bé của em.”
Giang Vũ Phi thầm nghĩ Nguyễn Thiên Lăng thật quá tàn nhẫn. Cô muốn cắn lưỡi tự tử, hành động từ chối quyết liệt như vậy mà qua câu nói của anh ta lại trở nên hết sức mờ ám, trong hoàn cảnh như thế này mà anh còn trêu chọc cô được.
Cho nên sự đau khổ và tuyệt vọng của cô, chẳng qua chỉ là một trò cười trong mắt anh ta mà thôi.
Giống như có người muốn cầm dao tự tử, nhưng cả thế giới đều đang cười nhạo báng anh ta, không ai có thể thấu hiểu được anh ta đau khổ ra sao, bi thương thế nào.
Trong lòng Giang Vũ Phi đột nhiên trào dâng cảm giác đau thương.
Cô đưa hai tay lên ôm mặt, nước mắt chảy qua kẽ ngón tay, rơi xuống.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng tối sầm, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, đôi môi mỏng hôn lên trán cô.
“Ngoan, đừng khóc, về nhà rồi anh sẽ tặng quà cho em, đừng khóc.” Giọng anh rất dịu dàng, thậm chí còn tràn đầy sự nuông chiều.
Nhưng đôi mắt anh thì vừa tối vừa lạnh, gần như lạnh đến mức tàn nhẫn.
----
Trực thăng bay vòng phía trên biệt thự, Nguyễn Thiên Lăng một tay ôm Giang Vũ Phi, từ trên thang dây đi xuống.
Quanh đi quẩn lại, cô lại trở về đây, nơi này là nơi họ ở sau khi kết hôn, cũng là phòng cưới trước kia của họ.
Sắc trời đã rất tối, trong bóng đêm yên tĩnh chỉ còn tiếng trực thăng bay xa dần.
Nguyễn Thiên Lăng ôm Giang Vũ Phi lên lầu, trong biệt thự rộng lớn trống trải mở đèn điện sáng choang, nhưng không có ai cả.
Tiếng bước chân của anh vang vọng trong biệt thự, bầu không khí có vẻ hơi âm trầm căng thẳng.
Anh đá cửa phòng ngủ ra, ôm cô bước vào, đặt cô lên trên giường.
Giang Vũ Phi phát hiện phòng ngủ mọi thứ đã thay đổi.
Phòng ngủ rộng lớn trống trải, chỉ có một chiếc giường lớn kiểu dáng Châu Âu cổ.
Giường rộng ba mét, dài hai mét.
Trên giường được phủ ga màu trắng, chỉ để hai chiếc gối mềm mại cũng màu trắng.
Tường được sơn màu trắng toát, rèm cửa sổ cũng màu trắng, sàn nhà cũng màu trắng, ở đây đâu đâu cũng màu trắng. Trắng đến nhợt nhạt, trắng đến nỗi không có màu sắc.
Cơ thể nhỏ nhắn của Giang Vũ Phi co ro trên giường, mái tóc dài đen nhánh của cô xõa ra như thác nước trên giường, hai màu trắng đen tương phản rõ nét.
Đặc biệt là mặt cô, trắng nhợt như tờ giấy, gần như hòa làm một với màu trắng của nơi này.