Trước đó không lâu, mỗi lần cô nhìn anh, trong mắt cô tràn ngập sự ái mộ, như thể trong thế giới của cô chỉ có mình anh, trong mắt cô cũng chỉ nhìn thấy mình anh.
Sau này, cô đột nhiên thay đổi, ánh mắt cô nhìn anh không còn sự ái mộ nữa, mà là sự lạnh lùng vô cảm.
Cô luôn làm như không nhìn thấy anh, trái tim cô có thể chứa đựng cả thế giới, nhưng lại không thể chứa nổi anh.
Cho đến tận bây giờ, ánh mắt của cô lại có sự thay đổi.
Ngoài lạnh lùng ra, còn chứa đầy thù hận.
Nhưng ít nhất trong mắt cô còn có anh, dù không phải là vì yêu, mà là vì hận.
Nhưng ít ra như vậy cô còn có thể nhìn thấy anh, không khiến anh cảm thấy cô độc nữa.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, kết quả anh mong muốn không phải như vậy.
Nếu như không thể khiến cô một lòng một dạ yêu anh, vậy thì điều duy nhất anh có thể làm là khiến cô sợ anh một cách triệt để, sợ anh từ tận đáy lòng, không phản kháng anh, không chạy trốn anh nữa!
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng, anh thà sống chung với một con rối không có linh hồn cũng không cho phép cô chạy trốn!
Anh cũng không muốn ép buộc cô như vậy, tất cả đều là cô ép anh!
Đặc biệt là cứ nghĩ tới cô đã nhiều lần bỏ thuốc khiến anh suýt chút nữa thì mất mạng, rồi nghĩ đến hành vi bỏ trốn của cô, anh đều cảm thấy căm hận, hận không thể dùng những thủ đoạn vô tình nhất trên thế giới để xử lý cô!
Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn không thể giết cô được!
“Phát tiết xong chưa? Xong rồi thì đi ra.” Giang Vũ Phi thở dốc, lúc này mới lạnh lùng mở miệng.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng sắc lạnh, cơ thể nóng bỏng lại áp sát vào cô lần nữa: “Vẫn chưa đủ! Cục cưng, chúng ta đã xa cách một tháng, mới một chút như vậy sao đủ được, em nói có đúng không?”
Giang Vũ Phi cắn môi, trong mắt đã có nước mắt ấm ức.
Cô không giãy giụa, không tranh cãi ầm ĩ, chỉ mở to đôi mắt trống rỗng nhìn lên đỉnh đầu.
Cô lại mang dáng vẻ không sợ chết, tâm can nguội lạnh ấy, điều này khiến cho Nguyễn Thiên Lăng bỗng cảm thấy vô vị.
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, kéo chăn quấn kín người cô, ôm cô vào lòng.
Giang Vũ Phi dựa vào lồng ngực anh, cô ngửi thấy toàn thứ mùi mồ hôi của anh.
Mùi này khiến cô cảm thấy buồn nôn, dạ dày cô khó chịu, không chịu được lại nôn ọe mấy tiếng.
Mặt Nguyễn Thiên Lăng bỗng chốc đen lại.
“Mới làm xong mà em đã có sao?”
Giang Vũ Phi tiếp tục nôn khan, tay Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên đặt lên bụng cô: “Chẳng lẽ là của người khác? Cũng đúng thôi, em đã bỏ đi một tháng, nếu có người đàn ông khác, có lẽ cũng có rồi?”
“Vô liêm sỉ!” Giang Vũ Phi cảm thấy người ghê tởm nhất trên thế giới này chính là anh.
Nguyễn Thiên Lăng nhếch mép, nheo mắt uy hiếp: “Nếu có, anh sẽ đích thân cho em uống thuốc sẩy thai, sau đó bỏ đi thứ con hoang này!”
“Nguyễn Thiên Lăng, người như anh sao không đi chết đi!”
“Anh biết em hận không thể giết chết được anh, nhưng mà cục cưng, em vẫn còn sống, sao anh lại nỡ chết cơ chứ. Cho dù có chết cũng phải đưa em cùng đi mới được.”
Sắc mặt Giang Vũ Phi trắng bệch, chỉ hy vọng có một tia sét nào đó đánh chết anh ngay lúc này!
Nhưng người xấu thường sống dai, Nguyễn Thiên Lăng chính là loại người này, chắc sẽ không dễ dàng gì mà chết được.
Nhận thấy thái độ thù hận trong mắt cô, Nguyễn Thiên Lăng cười lạnh lùng, trái tim, lại càng trở nên vô tình.
Giờ phút này, anh thật sự muốn xé nát điệu bộ lạnh lùng oán hận này của cô.
Anh chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi run rẩy của cô, như thế ít nhất còn chứng tỏ cô cũng có nhược điểm và anh cũng có thể nắm nhược điểm đó để điều khiển cô.
“Vũ Phi, em còn nhớ những lời nói anh từng nói với em không trước đây?” Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, hỏi nhỏ.
Giang Vũ Phi cả người cứng đờ, dường như nhớ ra điều gì đó.