Cồn có thể gây tê liệt thần kinh con người, khiến cho người ta không còn cảm thấy đau khổ, nhưng mà anh vẫn cảm thấy rất buồn, rất bực bội.
Đặc biệt là càng uống lại càng buồn hơn, anh cũng không biết mình đang đau buồn cái gì nữa.
Anh vốn nên bắt cô về rồi trừng phạt cô, dạy dỗ cô một chút, nhưng anh cảm thấy có cái gì đó rất không thoải mái.
Giống như Giang Vũ Phi đã nói, thật là anh không có tự trọng sao?
Lúc cô bỏ trốn, anh hận không thể giết cô, bắt cô trở lại nhưng anh lại không ra tay được, chỉ là chuyện đó thôi anh đã thấy khó chịu rồi.
Hừ, anh cũng không hiểu nổi chính anh nữa!
Lúc cô bỏ trốn, anh hận không thể giết cô, bắt cô trở lại nhưng anh lại không ra tay được, chỉ là chuyện đó thôi anh đã thấy khó chịu rồi.
Hừ, anh cũng không hiểu nổi chính anh nữa!
Anh không nên như thế này, anh nên quyết đoán nhẫn tâm mới đúng, không thể do dự như thế này mới đúng.
Nhưng mà bất luận như thế nào anh cũng không hoàn toàn tuyệt tình được!
Anh ghét bản thân như vậy!
Nguyễn Thiên Lăng hung hăng đập chai rượu mới cảm thấy hơi hả giận một chút, trong lòng cũng thoải mái một chút.
Anh đứng dậy loạng choạng muốn lên lầu, nhưng vừa nghĩ tới cô không muốn nhìn thấy anh, anh liền đi về phía sofa, nằm ngửa trên sofa, cứ nhắm mắt ngủ như vậy.
Giang Vũ Phi gặp một cơn ác mộng, cô mơ thấy mình bị Nguyễn Thiên Lăng bắt được.
Trong lúc kinh hãi cô tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy trần nhà trắng toát trên đỉnh đầu, ý thức của cô còn chưa trở về.
Qua hai giây, cô đột nhiên nhớ ra, cô thật sự bị bắt, hiện tại đã bị nhốt trong biệt thự của Nguyễn Thiên Lăng.
Giang Vũ Phi vội chống người dậy, đồng thời nghe thấy có tiếng lách cách của dây xích vang lên.
Cô cúi đầu nhìn xuống, kinh ngạc phát hiện cổ tay phải của cô đang đeo một cái vòng tay màu bạc, mà vòng tay có nối với một cái dây xích nhỏ màu bạc.
Dây xích chỉ nhỏ như ngón tay, rất dài rất nhỏ, một đầu nối với vòng tay, một đầu móc vào cây cột của cái giường lớn kiểu Châu Âu.
Giang Vũ Phi hoảng sợ kéo dây xích một cái, rất rắn chắc, căn bản không kéo đứt được.
Cô dốc sức muốn rút vòng tay ra, nhưng mà vòng tay quá nhỏ, cũng không biết làm sao có thể đeo lên được, có làm gì cũng đều không rút ra được, ngược lại còn làm tay cô bị đau.
Cô xuống giường chạy về phía cửa phòng, dây xích vang lên tiếng lách cách lách cách, ngay lúc cô cách cửa phòng chỉ có một mét, sợi dây xích kéo căng, cô không thể nào tiến lên nữa!
Giang Vũ Phi duỗi dài hai cánh tay với tới tay nắm cửa, cạch cạch, vậy mà lại mở ra được.
Đáng tiếc là mở ra được, nhưng cô cũng không ra được.
Giang Vũ Phi hướng ra phía ngoài gào to: "Nguyễn Thiên Lăng, anh ra đây cho tôi, tôi muốn gặp anh, anh cút ra đây cho tôi!"
Cạch…
Cửa toilet bị mở ra, Nguyễn Thiên Lăng mặc bộ đồ ở nhà rộng rãi, tóc ướt sũng từ bên trong đi ra.
Giang Vũ Phi quay phắt đầu lại, chạy về phía anh.
Bởi vì giường lớn rất gần phòng tắm, cô hoàn toàn có thể đi vào phòng tắm mà không hề có trở ngại gì.
Hai tay Giang Vũ Phi túm lấy áo anh, sắc mặt tái nhợt trừng mắt nhìn anh: "Anh làm thế này là có ý gì? Rốt cuộc anh có ý gì?"
Cô giật sợi dây xích trong tay, dùng một ánh mắt phẫn nộ, khó tin, bi thương và oán hận nhìn anh.
Nguyễn Thiên Lăng cụp mắt nhìn xuống, trên mặt không có một cảm xúc gì.
"Đây là quà anh tặng cho em, em có thích không?" Anh hỏi một cách lạnh nhạt.
Đây chính là món quà mà anh ta nói muốn tặng cho cô lúc ở trên trực thăng sao?
Giang Vũ Phi hơi há miệng, kinh ngạc hỏi: "Anh coi tôi là gì?"
Anh ta nhốt cô, giam lỏng cô thì thôi, nhưng bây giờ anh ta còn muốn dùng dây xích để xích cô lại.
Cô là người, không phải động vật, lại càng không phải là nô lệ tình dục!
Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi cười một cách không đàng hoàng: "Đương nhiên anh coi em là người phụ nữ anh yêu nhất."
"Anh khốn khiếp, súc sinh!" Giang Vũ Phi hung hăng cho anh một cái tát thật mạnh.