"Anh khốn khiếp, súc sinh!" Giang Vũ Phi hung hăng cho anh một cái tát thật mạnh.
Nguyễn Thiên Lăng hoàn toàn có khả năng ngăn cản hành động của cô, nhưng mà anh không làm vậy.
Ngày hôm qua sau khi đánh cô, trong lòng anh vẫn luôn không thoải mái, giống như có một hòn đá nhỏ ở bên trong giày, anh nhúc nhích một chút là sẽ rất khó chịu.
Lúc này cô cho anh một cái tát thật mạnh, anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nguyễn Thiên Lăng kéo dây xích, tiếp tục cười nói: "Anh nói là sự thật, anh thật sự xem em là người phụ nữ anh yêu nhất. Anh làm như vậy với em, cũng là vì sợ em bỏ trốn. Bản lĩnh của em lớn, luôn có thể tìm được thuốc mê, sau đó bỏ trong đồ ăn thức uống của anh. Cho dù anh nhốt em ở chỗ này, nói không chừng em cũng có thể tìm được thuốc mê. Anh không thể đề phòng em bỏ thuốc, nhưng anh có thể đề phòng em chạy trốn. Vũ Phi, anh làm như vậy, đều là do em ép anh."
"Nguyễn Thiên Lăng, không có người nào ép anh cả, là chính anh không buông tha cho bản thân mình. Ở trước mặt anh, tôi đã hoàn toàn không có tôn nghiêm của con người. Tôi sẽ bị anh bức điên mất." Giọng nói Giang Vũ Phi bi thương, cô thật sự vô cùng thất vọng đối với anh.
Sao anh ta lại là loại người như vậy...
Người đàn ông kéo người cô qua, dịu dàng ôm cô, ấn đầu cô vào trong ngực, thấp giọng nói: "Nếu như em điên, cũng là điên vì anh."
Môi anh đặt lên trán cô, ánh mắt u ám: "Vũ Phi, em có điên thì anh vẫn sẽ không từ bỏ em."
Cả người Giang Vũ Phi run rẩy, tia sáng trong mắt bị dập tắt từng chút, từng chút một.
Giờ khắc này, cô thật sự nghĩ đến cái chết.
So với tiếp tục đau khổ và dây dưa với anh, còn không bằng chết đi cho xong!
Nhưng mà cứ chết như vậy, cô không cam lòng! Trước khi chết, cô cũng phải làm chút gì đó chứ.
"Tôi đói." Giang Vũ Phi mở miệng nói một cách lạnh nhạt, giống như lời nói máy móc của con rối.
Nguyễn Thiên Lăng buông cô ra, hai tay xoa đầu cô, dịu dàng cười nói: "Muốn ăn gì, anh đi làm cho em."
"Tùy anh."
"Được, anh đi làm mì hoành thánh cho em ăn." Người đàn ông cúi đầu hôn nhẹ lên cánh môi cô, dịu dàng giống như người tình vậy.
Giang Vũ Phi khẽ gật đầu, không gây lộn với anh chuyện dây xích nữa.
Mỗi người trong bọn họ đều giả vờ như không có chuyện gì, mỗi người đều mang một chiếc mặt nạ, biết rõ không khí vô cùng quái dị, nhưng không ai lột nó ra.
Nguyễn Thiên Lăng nghĩ thầm, thật ra cứ ở chung như vậy cũng rất tốt. Mặc dù không giữ được trái tim cô, nhưng ít ra cũng giữ được người cô lại.
Đi xuống lầu, anh vén tay áo lên đi vào phòng bếp làm đồ ăn.
Trước kia anh đã làm cho cô ăn một lần, đáng tiếc anh không biết nấu ăn, chỉ đơn giản là luộc trứng gà, bị cô chê, cô cũng không ăn.
Khoảng thời gian sau khi cô bỏ trốn, mỗi ngày anh đều mượn công việc để khiến bản thân mình quên đi, thi thoảng còn xuống bếp học nấu ăn. Anh không biết nấu cái gì, nhưng mà bất giác lại nấu ra, đều là những món cô thích ăn.
Hiện tại trên cơ bản anh đã biết làm tất cả, lần này chắc có lẽ không bị cô chê nữa.
Nguyễn Thiên Lăng nhanh chóng làm một chén mì hoành thánh, dùng khay bưng lên lầu.
Trong phòng ngủ, Giang Vũ Phi ngồi trên giường lớn, hai chân co lên, trên người cô mặc một chiếc váy trắng toát dài đến mắt cá chân.
Váy là kiểu quây ngực, trước ngực có hai sợi dây, vòng qua gáy buộc lại, như vậy váy sẽ không tuột xuống.
Váy rất mềm mại, lúc bước đi trên sẽ bay phất phơ, giống như váy của tiên nữ vậy.
Cái váy này bị thay tối hôm qua, cũng không biết Nguyễn Thiên Lăng thay cho cô như thế nào, làm cho cô không có cảm giác gì cả.