“Vũ Phi, bây giờ chúng ta hãy bắt đầu hẹn hò.” Anh nâng cằm cô lên, lời lẽ chân thành: “Từ giờ trở đi, anh là bạn trai của em, là chồng chưa cưới của em, là người đàn ông nhất định sẽ cùng em đi đến cuối cuộc đời.”
Đôi mắt Giang Vũ Phi lóe sáng, không thốt nên lời nào.
Nguyễn Thiên Lăng ép môi xuống, dịu dàng, sâu lắng, chân thành hôn cô, mang đến cho cô một sự rung động sâu sắc.
Đây cũng là lần đầu tiên cô lĩnh hội được cảm giác khi hôn.
Không, là lần đầu tiên lĩnh hội được cảm giác khi hôn trong trí nhớ của cô, quả là kỳ diệu vô cùng, có cảm giác tim đập thình thịch như người ta vẫn hay nói.
Giang Vũ Phi như người say, cảm nhận sự dịu dàng của anh, chiều chuộng của anh, thâm tình của anh.
Cô nghĩ bụng, bất kể quá khứ từng xảy ra chuyện gì, dù sao cô cũng chẳng còn nhớ gì.
Cô chỉ cần hiện tại, giờ anh rất tốt với cô, cô bị anh thu hút mất rồi, cô muốn được ở bên anh.
----
Hai người lưu luyến không nỡ kết thúc nụ hôn.
Nguyễn Thiên Lăng ôm siết lấy cô, kê cằm lên hõm vai cô, khàn giọng thì thầm: “Vũ Phi, làm sao đây...”
“Làm sao gì cơ?”
“Có hôn thế nào cũng không đủ, anh rất muốn em, làm sao đây?”
“...” Mặt Giang Vũ Phi đỏ lựng, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, nhưng chẳng đẩy ra được.
“Không ăn bánh kem sao?” Cô hỏi.
“Không ăn, anh muốn ăn em.”
“...” Giang Vũ Phi ngượng chín mặt, anh không thể ăn nói nghiêm túc chút sao?
“Nhưng em đói bụng rồi.”
Lúc này Nguyễn Thiên Lăng mới tiếc nuối buông cô ra, giơ tay quẹt mũi cô đầy cưng chiều: “Được, trước hết bón cho no bụng em...”
Âm cuối anh kéo rất dài, ánh mắt nóng bỏng ẩn chứa một hàm ý sâu xa khác.
Trước là bón no bụng cô, sau đó... lại bón no bụng anh sao?
Bản năng của Giang Vũ Phi đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, cô muốn trốn, song hai chân lại mềm nhũn, cô thấy mình không chạy thoát được.
Nguyễn Thiên Lăng cắt một miếng bánh đem sang, cô chìa tay định đón lấy, anh tránh tay cô, dắt cô đến ngồi xuống chiếc xích đu dưới gốc cây.
Xích đu khẽ đung đưa, trên đỉnh đầu là bầy đom đóm lập lòe, bản nhạc lãng mạn vang mãi bên tai.
Giang Vũ Phi thấy như thế này thật lãng mạn, thật đẹp như mơ.
Nguyễn Thiên Lăng dùng dĩa lấy một miếng bánh bón cho cô, cô thẹn thùng há miệng ăn, bên mép còn dính lại một ít kem màu trắng.
“Miệng em dính kem.”
“Chỗ nào?”
Nguyễn Thiên Lăng cúi đầu xuống liếm hết kem, cất giọng khàn khàn: “Chỗ này.”
Giang Vũ Phi lại đỏ bừng mặt.
Rõ ràng còn chưa hoàn toàn sang hè, vậy mà cô cảm thấy rất nóng, không khí xung quanh đang tỏa nhiệt, người cô càng nóng hừng hực, chỉ hận không thể tìm một cái quạt để quạt cho mát.
Hiển nhiên Nguyễn Thiên Lăng đã nhìn thấu tâm tư cô, anh nhếch môi cười xấu xa, lại lấy một miếng bánh ngọt bón cho cô.
Anh bón rất chậm, mỗi lần chỉ có một chút xíu, Giang Vũ Phi có cảm giác như anh đang bón cho cua ăn vậy.
“Để em tự ăn đi."
Nguyễn Thiên Lăng lắc đầu: “Đây là nhiệm vụ của anh, em không thể hoàn thành thay anh được.”
“... Nhưng ăn thế này lâu quá.”
“Có một cách còn lâu hơn nữa, em có muốn thử không?”
“Cách gì?” Giang Vũ Phi thật thà chớp mắt.