Nguyễn Thiên Lăng ăn một miếng bánh ngọt, đột nhiên đỡ lấy gáy cô, mớm bánh ngọt cho cô...
Kem trong miệng tan ra, lưu lại mùi sữa nồng đậm.
Giang Vũ Phi chịu không được phương thức mạnh dạn như vậy.
Xương cốt của cô gần như mềm nhũn ra, người cô bất động trong lòng anh, cả người đều không có chút sức lực nào.
---
Sau nụ hôn nồng nhiệt lâu dài, thời gian đã trôi qua mấy phút.
Giang Vũ Phi đỏ bừng mặt, vùi đầu trong lồng ngực anh, cổ cũng biến thành màu hồng.
“Có phải rất chậm không?” Nguyễn Thiên Lăng xoa cổ cô, mỉm cười hỏi.
Chậm chết đi được!
Sớm biết như vậy cô đã không bảo anh bón cho cô ăn chậm.
“Còn muốn nữa không?” Nguyễn Thiên Lăng cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hỏi.
“Không muốn!” Giang Vũ Phi càng ngượng ngùng hơn, thế nào cũng không thể ngẩng đầu lên được.
“Không muốn thật à? Anh thấy ăn như thế này rất ngon mà.” Nguyễn Thiên Lăng cố ý trêu ghẹo.
Giang Vũ Phi xấu hổ nhéo eo anh, toàn thân Nguyễn Thiên Lăng bị kích động, ánh mắt tối đi.
Cô không biết sao, chỗ đó rất nhạy cảm…
“Vũ Phi, em chọc vào anh rồi!” Anh khàn giọng nói.
Giang Vũ Phi không hiểu ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt đen tối của anh.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô đắm đuối, dần dần cúi sát xuống mặt cô.
---
Nguyễn Thiên Lăng biết thân thể cô có sự thay đổi, gần như lúc cô mềm nhũn đi, anh liền buông môi cô ra.
Giang Vũ Phi vùi mặt trong lòng anh, trán tựa vào ngực anh, hận không thể đào khe hở mà chui vào!
Nhất định là anh ấy đã biết, mất mặt quá!
“Ngẩng đầu lên.” Nguyễn Thiên Lăng thấy cô vùi đầu thật sâu, mông nhổm lên cao giống như đà điểu, liền cảm thấy rất buồn cười.
“…” Chết cũng không ngẩng đầu lên!
Nguyễn Thiên Lăng vỗ vỗ lưng cô, khẽ dỗ dành cô: “Không có gì xấu hổ cả, trước đây chúng ta là vợ chồng, điều này rất bình thường. Hơn nữa đây chỉ là hôn thôi, vẫn chưa làm đến bước cuối cùng, không cần phải thẹn thùng."
Đúng, chỉ là hôn mà thôi, nhưng cô đã lên đến đỉnh rồi, có thể không mất mặt sao?
Giang Vũ Phi vô cùng xấu hổ, cảm giác như anh cố ý.
Cô cắn vào ngực anh một cái thật mạnh, xả nỗi uất hận trong lòng.
Nguyễn Thiên Lăng không hề nhăn nhó, anh đưa tay vuốt ve lưng cô, cất giọng ồm ồm nói: “Vũ Phi, em đừng cắn. Em càng cắn anh càng thấy hưng phấn, cẩn thận anh lên nòng đó.”
Giang Vũ Phi ngẩng phắt đầu lên, nhanh chóng trượt khỏi người anh, xoay người bước đi.
Nguyễn Thiên Lăng chắc chắn sẽ không để cô trốn đi, anh nhanh chóng bước lên trước nắm cổ tay cô, ôm lấy cô từ phía sau.
“Buông em ra, em muốn đi!” Giang Vũ Phi xấu hổ giãy giụa.
Nguyễn Thiên Lăng chẳng những không buông ra mà càng ôm chặt cô hơn.
“Không buông!” Mặt anh áp sát vào mặt cô, cọ vào làn da mịn màng của cô: “Khó khăn lắm anh mới bắt được em, anh không bao giờ buông tay nữa! Cho dù có chết cũng không buông tay!”
Giang Vũ Phi chớp chớp mắt, người cũng bình tĩnh lại.
Cô hiểu ý anh muốn nói, lời anh nói rõ ràng là ngang ngược như thế, nhưng cô lại không hề thấy phản cảm.
Trái lại những lời anh nói còn khiến cô càng mềm lòng hơn.
Nguyễn Thiên Lăng lẳng lặng ôm cô một lát, sau đó ôm cô đi đến những cái chai thủy tinh trước mặt.
“Những con đom đóm này đều là chuẩn bị cho em, tổng cộng có mười một chai, trong mỗi chai có mười một con đom đóm. Em đoán xem con số mười một có ý nghĩa gì?”