Người đàn ông này, là của cô.
Nguyễn Thiên Lăng trêu ghẹo cô nói: "Anh còn tưởng rằng anh dùng sức vẫn chưa đủ, nên em vẫn còn sức đi hóng gió... Anh đang nghĩ, quay về tiếp tục nữa."
"Đừng!" Giang Vũ Phi giật mình tỉnh lại, cuống quýt lắc đầu: "Em thật sự buồn ngủ, đừng mà."
Tiếp lần nữa, cô sẽ mệt chết mất!
"Không muốn cũng được, vậy lần sau còn dám nửa đêm lén chạy ra ngoài nữa hay không?"
"Không bao giờ dám nữa!"
"Hôn anh một cái, anh mới tin lời cam đoan của em."
Bọn họ đã vào trong phòng khách, Giang Vũ Phi ngẩng đầu hôn một cái lên má anh.
Nguyễn Thiên Lăng khó chịu hừ lạnh: "Bảo em hôn ở đây sao?"
Giang Vũ Phi cười hì hì, lại hôn lên môi anh một cái.
Nguyễn Thiên Lăng cưng chiều nhếch miệng.
Giờ phút này ôm cô vào lòng, anh cảm thấy rất hạnh phúc.
Nếu như hạnh phúc này có thể kéo dài cả đời là tốt nhất…
---
Sáng sớm tỉnh lại, Nhan Duyệt liền nhận được một cuộc điện thoại.
"Cô nói cái gì?" Cô ta kinh ngạc hỏi.
Đầu bên kia điện thoại là một người phụ nữ, cô ta lặp lại bằng giọng điệu chắc nịch: "Nhan tiểu thư, việc này là thật. Ngày hôm qua Nguyễn thiếu đưa một người phụ nữ tới đây mua đồ, bọn họ đã bao cả trung tâm mua sắm. Người phụ nữ đó họ Giang, toàn bộ nhân viên của trung tâm đều biết chuyện này…"
Họ Giang, là Giang Vũ Phi sao?
Nhan Duyệt nắm chặt điện thoại, lạnh lùng nói: "Tôi biết rồi, lần sau có thêm tin gì nữa thì cứ tiếp tục cho tôi biết, tôi sẽ bảo người đưa phí tin tức cho cô."
"Cảm ơn cô, Nhan tiểu thư, tôi cúp máy trước nhé." Người phụ nữ ở đầu dây bên kia vui vẻ tắt điện thoại.
Những nữ nhân viên bán hàng chuyên môn cung cấp tin tức cho phu nhân của các gia đình giàu có như bọn họ rất nhiều.
Bởi vì đàn ông phong lưu ở bên ngoài, đều sẽ không cẩn thận đưa người phụ nữ khác đến các trung tâm mua sắm mua quần áo, đồ trang sức.
Chỉ cần bị bọn họ nhìn thấy, bọn họ sẽ lén gọi điện thoại cho người đã để lại số điện thoại, sau đó có được một khoản phí tin tức không tệ.
Tất nhiên Nhan Duyệt cũng có tai mắt của mình ở các trung tâm mua sắm lớn, chỉ cần Nguyễn Thiên Lăng đến trung tâm mua sắm một lần, cô ta sẽ nhận được tin báo ngay lập tức.
Chỉ là không ngờ sẽ nhận được tin tức như thế này.
Nguyễn Thiên Lăng hào phóng bao cả trung tâm mua sắm, bây giờ người duy nhất đáng để anh tiêu xài như thế ngoài Giang Vũ Phi ra còn có thể là ai đây.
Hơn nữa người phụ nữ bên cạnh anh mang họ Giang, dựa theo miêu tả của nhân viên bán hàng, người phụ nữ đó chắc chắn là Giang Vũ Phi!
Không phải Giang Vũ Phi đã chạy trốn rồi sao?
Tại sao lại quay trở lại!
Vì sao Nguyễn Thiên Lăng còn muốn tiếp tục ở bên cạnh cô ta, cô ta đã dám bỏ thuốc anh, vì sao anh còn muốn giữ cô ta ở bên cạnh?
Nhan Duyệt càng nghĩ càng tức giận, tức giận đập vỡ cái ly trên tủ đầu giường, nhưng vẫn còn chưa hết giận.
Nhìn căn phòng ngủ này, cô ta cũng cảm giác rất châm chọc!
Đây là phòng ngủ của Nguyễn Thiên Lăng ở khu nhà cũ, cũng là phòng tân hôn trước kia của anh và Giang Vũ Phi.
Mặc dù đồ đạc bên trong đều đã đổi thành đồ mới, nhưng mỗi ngày cô ta ngủ ở đây, vẫn cảm giác giống như là dùng một thứ đồ Giang Vũ Phi không cần nữa.
Càng châm chọc hơn là Nguyễn Thiên Lăng chưa từng ngủ ở đây bao giờ!
Từ sau khi cô ta chuyển vào khu nhà cũ, anh đã không còn trở lại đây nữa!
Người ngoài đều biết cô ta là vợ của Nguyễn Thiên Lăng, thật ra cô ta vốn không phải, ngay cả giấy đăng ký kết hôn bọn họ cũng không có.
Cô ta ở đây, hoàn toàn là danh bất chính ngôn bất thuận!
Nhưng cô ta cũng không thể rời khỏi đây được, ra khỏi Nguyễn gia, cô ta sẽ chỉ bị tất cả mọi người chế nhạo.
Bây giờ lý do cô ta là ở đây là không chính đáng, nhưng không ở đây cũng không được!