Nhan Duyệt chưa từng nghĩ tới cô ta sẽ rơi vào địa vị tủi nhục như ngày hôm nay.
Mọi chuyện không nên trở thành như thế này…
Cô ta vốn nên gả cho Nguyễn Thiên Lăng, đường đường chính chính trở thành Nguyễn gia thiếu phu nhân mới đúng.
Thế nhưng bây giờ…
"A…" Nhan Duyệt phát điên đập vỡ đèn bàn, người làm bên ngoài nghe thấy tiếng động, hết sức cẩn thận gõ cửa.
"Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?"
Tiếng thiếu phu nhân này, bây giờ cô ta nghe thấy cũng thấy rất châm chọc!
Một từ “cút” mắc trong cổ họng cô ta, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được.
Bây giờ thân phận của cô ta rất mập mờ, cô ta đều phải lấy lòng mỗi một người ở nơi này.
Kể cả người làm…
Nhan Duyệt đứng dậy đi ra mở cửa: "Tôi không sao, chỉ là không cẩn thận va phải đồ. Lát nữa cô quét dọn phòng này một chút. Đúng rồi, phu nhân đã dậy chưa?"
"Phu nhân đã dậy rồi, đang dùng cơm ở phòng khách."
"Tôi biết rồi."
Nhan Duyệt rửa mặt đánh răng xong rồi đi xuống lầu, dưới lầu bà Nguyễn và ông Nguyễn đang dùng bữa sáng.
Nhìn thấy cô ta xuống, bà Nguyễn cười nói: "Mau tới ăn chút gì đó đi, phụ nữ mang thai buổi sáng nhất định phải ăn một ít, bằng không sẽ dễ tụt huyết áp đấy. Để mẹ bảo người làm cho con bữa sáng con thích, con ăn nhiều một chút."
"Mẹ, mẹ còn thương con hơn cả mẹ ruột con nữa." Nhan Duyệt đi đến rồi ngồi xuống, cười ngọt ngào lấy lòng bà Nguyễn.
Bà Nguyễn cười ha ha nói: "Nhìn xem, nuôi con trai còn không bằng cưới được con dâu tốt, cũng chỉ có Nguyễn gia chúng ta mới có thể cưới được con dâu tốt như vậy thôi."
Nhan Duyệt chớp chớp mắt, tinh nghịch nói: "Là do con may mắn, gặp được mẹ chồng tốt như mẹ, và cả nhà chồng tốt như vậy mới đúng."
"Cái miệng nhỏ nhắn này mỗi ngày đều ngọt như vậy, cũng không biết ăn bao nhiêu đường nữa." Bà Nguyễn cố ý trêu ghẹo cô ta, nhưng sắc mặt vô cùng vui vẻ, hiển nhiên là hết sức vui mừng.
Nhan Duyệt giơ hai tay ra tỏ vô tội: "Con không ăn đường, gần đây con thích ăn chua, không ăn được một chút đồ ngọt nào cả."
Bà Nguyễn lại cười ha ha một lần nữa.
Thích ăn chua là tốt rồi, người ta vẫn nói chua trai cay gái, con bé thích ăn chua, như vậy chứng tỏ đứa bé trong bụng là con trai rồi.
"Duyệt Duyệt, mấy ngày nữa chúng ta đi kiểm tra một chút, bây giờ có thể xác định giới tính của đứa bé rồi." Bà Nguyễn mỉm cười nói.
Nhan Duyệt gật đầu: "Vâng ạ, con cũng đang có ý định này."
Mặc dù trên mặt cô ta mang nụ cười nhẹ nhàng, nhưng thật ra trong lòng lại rất căng thẳng.
Nếu mang thai con trai là tốt nhất, nhưng nếu như là con gái cũng không có vấn đề gì cả, dù sao cũng đều là cốt nhục của Nguyễn gia bọn họ.
Ăn bữa sáng xong, Nhan Duyệt đi lên lầu thay quần áo rồi ra ngoài.
Cô ta không lái xe, mà lựa chọn gọi xe đi ra ngoài.
---
Trong một quán cà phê mang phong cách tao nhã, Nhan Duyệt chọn một phòng riêng nhỏ, ngồi chờ một lát đã có người gõ cửa.
"Mời vào." Cô cất giọng nói.
Cửa bị người khác đẩy ra, Tiêu Lang mặc áo sơ mi màu trắng từ ngoài cửa đi vào.
Anh ngồi xuống ghế đối diện với Nhan Duyệt, lạnh nhạt hỏi: "Nhan tiểu thư hẹn tôi ra đây có chuyện gì không?"
Nhan Duyệt cũng không quanh co, khẽ cười hỏi: "Tiêu tiên sinh biết chuyện Giang Vũ Phi đã trở lại chưa?"
Vẻ mặt Tiêu Lang lạnh nhạt, ánh mắt cũng không dao động một chút nào: "Cô hỏi vấn đề này để làm gì?"
"Xem ra Tiêu tiên sinh đã biết chuyện đó rồi." Nhan Duyệt nói vô cùng chắc chắn, cả thế giới đều biết chuyện Giang Vũ Phi đã trở lại, chỉ có một mình cô ta không biết.
Cô ta cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc vậy.
"Nếu anh đã biết điều đó, vậy chắc hẳn anh cũng biết bây giờ Giang Vũ Phi đang sống chung với Nguyễn Thiên Lăng chứ?"
Tiêu Lang lười biếng dựa vào lưng ghế, phong cách như một quý tộc.
Đối mặt với câu hỏi của Nhan Duyệt, anh vẫn hết sức lạnh nhạt, hoàn toàn không có hứng thú với lời cô ta nói.