Nguyễn Thiên Lăng ký tên xong, lạnh lùng nói với nhân viên bán hàng: “Sau này có ai đến mua hàng, không được ký nợ vào tài khoản của tôi nữa.”
Nhân viên bán hàng vội gật đầu, vâng vâng dạ dạ hứa với anh.
Giang Vũ Phi hoàn toàn không để tâm, theo như cô thấy, anh ta chỉ đang đóng kịch cho cô xem mà thôi.
Bước ra từ trung tâm mua sắm, Nguyễn Thiên Lăng ôm vai cô, kéo cô tới gần, nói với cô một cách nồng nàn: “Em muốn đi chơi ở đâu? Đi công viên nước đi, chúng ta đi bơi, đi lướt sóng.”
“Thôi khỏi, tìm chỗ nào đó ngồi uống nước đi.” - Cô từ chối lời đề nghị của anh, không muốn tự làm mình mệt.
Nguyễn Thiên Lăng gật đầu rộng rãi: “Được, vậy đi nhà hàng! Thấy em hồi sáng không ăn gì nhiều, bây giờ nhất định đói lắm rồi!”
Vừa nói, anh vừa đưa tay vuốt tóc cô một cách âu yếm, động tác thật dịu dàng.
Một người cao to đẹp trai, tôn quý bất phàm như anh lại đối với cô yêu chiều như vậy, phàm là người đi đường có mắt đều nhận ra điều đó.
Là phụ nữ không ai không ngưỡng mộ Giang Vũ Phi tốt số.
Chỉ có cô mới cảm nhận được cái cảm giác bất lực và mông lung của người trong cuộc.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng bất giác lại nổi lên cảm giác vừa rồi, anh ta tốt với cô như vậy rốt cuộc là có mục đích gì?
Trong lúc Nguyễn Thiên Lăng đang ôm lấy Giang Vũ Phi đi về phía chiếc siêu xe sang trọng, một cô gái chạy lại kéo cánh tay Nguyễn Thiên Lăng nói vẻ ấm ức tội nghiệp.
“Nguyễn thiếu gia, đã lâu rồi anh không đến tìm em, không lẽ anh không cần em nữa sao?”
Cô gái đó không ai khác chính là Kim Bối Nhi.
Cô ta trang điểm đậm kỹ càng nhưng vẫn không che được vẻ tiều tụy trên nét mặt.
Khi cô gái nói hết những lời này thì cũng nhận ra Giang Vũ Phi đứng bên cạnh Nguyễn Thiên Lăng.
Kim Bối Nhi nhớ cô, lần trước cũng ở trung tâm mua sắm, Giang Vũ Phi đã làm cho cô ta bẽ bàng một phen.
Lại nhìn thấy vẻ âu yếm của Nguyễn Thiên Lăng khi ôm vai của Giang Vũ Phi, cô ta biết rằng quan hệ của hai người không ở mức thông thường.
Sắc mặt Kim Bối Nhi hơi thay đổi, hoảng hốt mở to đôi mắt.
Cô ta không thể nào ngờ rằng, người phụ nữ này lại dính cặp với Nguyễn Thiên Lăng như vậy.
Giang Vũ Phi biết rõ cô ta đang kinh ngạc vì chuyện gì, cô mỉm cười nói: “Kim tiểu thư, lâu quá không gặp!”
Kim Bối Nhi càng ôm chặt cánh tay của Nguyễn Thiên Lăng, hơi hất cằm lên, cười nhạt một cách bất cần: “Sao lại là cô? Cô đi theo Nguyễn thiếu gia như vậy, không sợ Nguyễn phu nhân biết sao?”
Kim Bối Nhi xuất thân là một người mẫu, chiều cao của cô ta hơn Giang Vũ Phi rất nhiều, thân hình và dung nhan đều hơn hẳn Giang Vũ Phi.
Dù sao theo như Kim Bối Nhi thấy, Giang Vũ Phi không có điểm gì là hơn cô ta được.
Nguyễn thiếu gia ngay cả người như cô mà vẫn ưng mắt thì không thể cự tuyệt cô ta được.
Cô ta tràn đầy hy vọng, cho nên mới dám dùng thái độ khiêu khích nói chuyện với Giang Vũ Phi.
Giang Vũ Phi vẫn chưa trả lời, Nguyễn Thiên Lăng bực mình chau mày, rút cánh tay mình ra khỏi bàn tay Kim Bối Nhi, lạnh nhạt nói với cô ta: “Không phải đã viết chi phiếu cho cô, bảo cô đừng đến tìm tôi nữa rồi sao?”
Kim Bối Nhi lập tức tỏ vẻ ấm ức, cô cúi đầu trông rất đáng thương nói: “Người ta ở bên anh đâu phải vì tiền của anh đâu, em thật lòng yêu anh mà! Nguyễn thiếu gia, em không cần tiền của anh, anh cho em tiếp tục ở lại bên anh được không?”
“Không được! Tôi đã nói rồi, đừng đến tìm tôi nữa, cô muốn làm trái ý tôi phải không?” - Nguyễn Thiên Lăng không chút xót thương nói.
Kim Bối Nhi đau khổ cắn môi, không can tâm chỉ vào Giang Vũ Phi nói: “Tại sao cô ta lại có thể ở bên anh, em thì không thể? Em có điểm nào không bằng cô ta? Nguyễn thiếu gia, cô ta có thể, tại sao em thì không?”
Nguyễn Thiên Lăng càng ôm chặt Giang Vũ Phi, không thèm đếm xỉa đến cô ta, cười nói: “Cô muốn so với cô ấy? Tôi nói cho cô biết, cô không có điểm nào bằng cô ấy cả!”