“Tại sao?” - Kim Bối Nhi bị sỉ nhục trước mặt Giang Vũ Phi cho nên rất tức tối: “Cô ta không phải là một con hồ ly tinh sao? Lần trước còn lôi Nguyễn phu nhân ra nói, anh xem bây giờ cô ta lại làm chuyện gì đây? Nguyễn thiếu gia, con đàn bà này cố tình dụ dỗ anh, tham vọng của cô ta là tiền của anh mà thôi!”
Nguyễn Thiên Lăng trong phút chốc thay đổi sắc mặt, đôi mắt tối sầm.
Kim Bối Nhi kinh sợ đến mức rụt cổ, không biết mình đã nói sai ở đâu.
Nguyễn Thiên Lăng nở một nụ cười nhạt đầy vẻ nham hiểm, nhìn chằm chặp vào cô nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Kim Bối Nhi, đừng tưởng rằng tôi chiều cô có mấy ngày mà cô có thể muốn gì được nấy! Tôi nói cho cô biết, Nguyễn phu nhân vừa thốt ra từ miệng cô, chính là cô ấy!”
Kim Bối Nhi lập tức trợn to đôi mắt nhìn Giang Vũ Phi, trong mắt ánh lên vẻ không thể tin nổi.
Giang Vũ Phi bình thản nhìn cô, không nói gì cả.
“Không thể nào, vợ của anh sao lại là cô ta…”
Mấy chữ sau cô không dám nói hết nhưng Giang Vũ Phi đã biết được ý nghĩ của cô.
Cũng phải thôi, con người của Nguyễn Thiên Lăng có một không hai như thế kia thì người vợ cưới về cũng đương nhiên phải là bất phàm.
Người phụ nữ như cô đầy ngoài đường, sao lại có thể nào cưới được Nguyễn Thiên Lăng chứ?
Nói thật lòng, lúc mới gả cho anh, cô cũng không thể nào tin được.
“Sao lại không thể là cô ấy! Kim Bối Nhi, hôm nay cô đắc tội với phu nhân của tôi, hậu quả ra sao cô tự biết lấy!” - Nguyễn Thiên Lăng lạnh nhạt phán một câu khiến cho Kim Bối Nhi lo sợ run rẩy, ôm Giang Vũ Phi đi thẳng.
Nhìn theo bóng dáng chiếc xe lao đi, Kim Bối Nhi cảm giác như toàn thân run rẩy, trong lòng rất lo sợ.
Cô ta biết sự nghiệp người mẫu của cô ta đã đi vào ngõ cụt.
Bị Kim Bối Nhi gây sự như vậy, Giang Vũ Phi cũng hết hứng thú đi dạo phố.
Nguyễn Thiên Lăng chỉ còn cách đưa cô về nhà.
Trên đường về, anh ta nắm chặt tay cô, giọng dỗ dành: “Bà xã, sau này những chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa, em đừng giận nữa được không?”
Giang Vũ Phi rút tay lại, bình thản nói: “Tôi không có giận, anh tập trung lái xe đi.”
Cô nghiêng đầu ngó ra ngoài cửa, khuôn mặt không cảm xúc.
Cô thực sự không giận, cô chỉ cảm giác hơi ớn lạnh.
Sự bạc bẽo của Nguyễn Thiên Lăng cô đã biết từ sớm, hôm nay lại được chứng kiến sự vô tình của anh thêm lần nữa, trong lòng cô âm thầm vang lên tiếng chuông cảnh giác.
Cô tự nhủ mình, đừng bao giờ bị bề ngoài của anh ta lừa gạt.
Anh ta không có chân tình, tất cả sự cưng chiều của anh ta, chỉ có chiều mà không có yêu.
Bởi vậy cô phải giữ vững lập trường của mình, nếu không sơ suất rơi vào cái bẫy ngọt ngào của anh ta, sau đó thì vạn kiếp cũng không trở lại được nữa.
Cô đã vì anh mà chết một lần, nếu như lần này vẫn lặp lại lỗi cũ, đừng nói chi bị lên án, ngay cả bản thân cô cũng không còn mặt mũi để sống tiếp.
Cho nên đời này kiếp này, cô nhất định phải giữ vững trái tim mình, tuyệt đối không dễ dàng trao cho một ai cả.
Xe đã về đến nhà tổ, Giang Vũ Phi tự đẩy cửa bước xuống xe, trong tiềm thức cô rất dị ứng đi chung với Nguyễn Thiên Lăng.
Anh ta nhanh chân bắt kịp cô, nắm lấy tay cô và kéo người cô lại.
“Vũ Phi, em vẫn còn giận anh sao?” - Anh chau mày hỏi cô.
Giang Vũ Phi đối diện với đôi mắt sâu lắng của anh, cô chỉ muốn chạy trốn một cách khó hiểu.
Cô cố gắng dằn sự kích động muốn chạy trốn khỏi anh xuống, khẽ lắc đầu: “Không có!”
“Thật không có?” Anh ta lại gần cô, nụ cười tinh nghịch, trong mắt cũng đầy vẻ si mê.
“Thật sự là không có! Những chuyện như vậy tôi đâu phải mới gặp một lần, có gì đáng để giận đâu.”
Cho dù cô có giải thích như vậy, Nguyễn Thiên Lăng vẫn không tin cô.