"Anh dám!" Giang Vũ Phi không nghĩ ngợi gì liền nói.
Tâm trạng Nguyễn Thiên Lăng lập tức tốt lên: "Em yêu, anh đã đoán được, trận đấu này là em thua trước rồi."
"Vì sao?"
"Bởi vì anh cảm thấy em rất yêu anh, người yêu trước đều sẽ yêu rất sâu đậm. Nhìn em ghen vì anh, anh cảm thấy em yêu anh rất sâu đậm..."
"Tự luyến!" Giang Vũ Phi hung hăng lườm anh: "Còn chưa tới cuối cùng, kết quả trận đấu như thế nào vẫn chưa quyết định đâu."
"Nhất định là em thua." Nguyễn Thiên Lăng nói rất tự tin.
Giang Vũ Phi lập tức hơi buồn một chút, anh hy vọng cô thua đến như vậy sao?
Thừa nhận anh yêu cô trước khó khăn như vậy?
Cô là phụ nữ, anh nhường cô một chút có làm sao đâu, vì sao luôn muốn cô thua, khiến cô khó xử cơ chứ...
Giang Vũ Phi buồn bực câu cá, Nguyễn Thiên Lăng hình như không nhìn thấy cô không vui.
"Nhìn này, lại là em thua." Nguyễn Thiên Lăng cầm một con cá tới, mỉm cười lắc lắc trước mắt cô.
Giang Vũ Phi lập tức không có tâm trạng câu cá. Trò chơi này, cô không nên chơi!
"Em không khỏe, không chơi nữa." Vứt bỏ cần câu, cô làm bộ như muốn đứng dậy.
Nguyễn Thiên Lăng túm lấy cổ tay cô, ấn cô xuống, không cho cô động đậy: "Em giận rồi à?"
"Ai giận chứ! Em không khỏe, em không chơi nữa!" Giang Vũ Phi cắn môi, trong mắt rõ ràng có cảm xúc tủi thân.
Nguyễn Thiên Lăng ôm lấy mặt cô, ép cô nhìn thẳng vào anh. Nhưng mà anh đeo kính râm, cô lại không đeo cái gì, vẻ bối rối trong mắt cô hoàn toàn lộ ra trước mắt anh...
Trong lòng Giang Vũ Phi càng thêm tủi thân và khó chịu, cô cụp mắt xuống, không cho anh nhìn thấy cảm xúc của cô.
"Thật sự tức giận rồi?" Nguyễn Thiên Lăng gỡ kính râm xuống, áp trán mình lên trán cô.
Giọng nói anh rất nhẹ nhàng, mang theo sự dịu dàng dỗ dành, Giang Vũ Phi thấy sống mũi cay cay, khó chịu đến mức thiếu chút nữa đã khóc lên. Cô cảm thấy mình rất vô dụng, sao một chút tủi thân cũng không chịu được vậy?
"Không có." Cô khẩu thị tâm phi (*) trả lời.
Nguyễn Thiên Lăng cong môi cười nói: "Biết vì sao anh khăng khăng là em thua anh không?"
Giang Vũ Phi hơi ngước mắt lên, tròng mắt trong suốt giống như con nai chứa sự khó hiểu.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng thâm trầm: "Bởi vì anh hy vọng kiếp này, kiếp sau em đều có thể yêu anh."
Giang Vũ Phi bất mãn: "Vậy còn anh?"
Chỉ hy vọng cô có thể yêu anh thôi sao?
Cô cũng không muốn ngửa đầu để yêu anh, như vậy sẽ rất mệt mỏi, yêu là ngang hàng, muốn yêu thì mọi người nên nhìn thẳng mà yêu.
Nguyễn Thiên Lăng nhẹ cong khóe miệng, trong mắt hiện lên sự đau buồn mà cô không không thấy: "Anh sẽ vẫn luôn yêu em, chỉ cần nhìn thấy em là sẽ yêu em, không phân biệt yêu trước hay yêu sau, anh đều sẽ thật lòng yêu em. Cho nên anh hy vọng... em cũng có thể yêu anh, đừng để anh yêu đơn phương..."
Ầm… Giang Vũ Phi hoàn toàn chấn động bởi lời nói của anh. Trong tim cô run lên, trong mắt lập tức ngập tràn nước mắt óng ánh.
Anh đang nói cái gì? Cô không nghe nhầm đúng không...
"Vũ Phi, có thể đồng ý với anh, kiếp này và kiếp sau đều yêu anh được không?" Nguyễn Thiên Lăng nhẹ giọng hỏi cô.
Nước mắt trong mắt Giang Vũ Phi lập tức tràn ra. Người này rất quá đáng, vừa rồi vẫn còn làm cô tức giận, hiện tại lại khiến cô cảm động đến mức khóc như mưa. Vì sao anh có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của cô như thế chứ...
"Đồng ý với anh được không?" Nguyễn Thiên Lăng nhẹ giọng thì thầm.
Giang Vũ Phi khóc cười gật đầu: "Được, em đồng ý với anh!"
"Thật sao? Không được đổi ý!" Nguyễn Thiên Lăng kích động nói.
Giang Vũ Phi buồn cười nói: "Sao em có thể đổi ý, kiếp này em đã yêu anh, kiếp sau như thế nào thì em không biết, nhưng mà em đồng ý với anh trước."
***
(*) Khẩu thị tâm phi: Lòng nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo.