"Ừ, chúng ta không có cách nào đoán trước chuyện kiếp sau, nhưng mà chúng ta có thể làm chủ kiếp này. Nhớ kỹ lời em nói, kiếp này em phải yêu anh."
"Được, em sẽ nhớ kỹ." Giang Vũ Phi mỉm cười gật đầu.
Nguyễn Thiên Lăng an tâm một chút, nhưng mà anh vẫn rất thấp thỏm. Lời cô nói bây giờ, đợi sau khi cô khôi phục trí nhớ thì còn tính không?
Anh dịu dàng hôn lên nước mắt trên mặt cô, sau đó dịu dàng hôn môi cô...
Giang Vũ Phi, rốt cuộc anh phải làm như thế nào mới có thể hoàn toàn có được trái tim em trong thời gian ngắn, dù cho em có khôi phục trí nhớ cũng có thể tiếp tục yêu anh đây...
Câu cá xong, Nguyễn Thiên Lăng liền đem chiến lợi phẩm của bọn họ trở lại nông trại, giao cho nhà bếp xử lý hải sản.
Trước khi ăn cơm, anh đưa Giang Vũ Phi đi thả diều. Ở bờ biển gió lớn, nếu như hướng gió tốt, rất thích hợp chơi thả diều. Hai người đi chân trần giẫm trên bờ cát, cùng thả một con diều trắng bình thường.
Dù chơi thả diều rất con nít, nhưng mà Giang Vũ Phi chơi rất vui vẻ. Đặc biệt là Nguyễn Thiên Lăng vẫn hạ mình chơi đùa cùng cô, cô chơi rất vui vẻ...
Sau khi thả diều một lúc, bọn họ trở về ăn cơm. Cơm nước xong xuôi, hai người tay dắt tay đi dạo trên bờ cát.
Một tay Giang Vũ Phi xách giày, cô vén ống quần lên, lộ ra một đoạn bắp chân trắng nõn. Nguyễn Thiên Lăng cũng xách giày của mình, anh cũng vén ống quần lên, lộ ra bắp chân rắn chắc màu lúa mì.
Giang Vũ Phi nhìn màu da hai người bọn họ, cảm thấy thật khác nhau. Mắt cô khẽ chớp, rút tay anh ra, xoay người đi phía trước.
"Hỏi anh một câu đố mẹo." Cô cười nói: "Vì sao người da đen thích ăn chocolate trắng?"
Khóe miệng Nguyễn Thiên Lăng co giật: "Em xác định đây là câu đố mẹo?"
"Đương nhiên rồi, anh có thể trả lời sao?"
"Đáp án rất đơn giản, bởi vì anh ta là người da đen, anh ta sợ cắn trúng ngón tay của mình." Nguyễn Thiên Lăng rất khinh thường nói ra đáp án này, còn nói thêm: "Giang Vũ Phi, em hỏi anh câu hỏi này rất sỉ nhục chỉ số thông minh của anh!"
"..." Cô có thể nói, lúc trước cô lại tốn vài phút mới nghĩ ra đáp án không?
Rốt cuộc là ai đang sỉ nhục chỉ số thông minh của ai đây?
Giang Vũ Phi không phục nói: "Hỏi anh lại một câu. Anh có thể làm, em có thể làm, mọi người đều có thể làm, một người có thể làm, nhưng hai người không thể cùng làm, đây là làm cái gì?"
Nguyễn Thiên Lăng đi đến kéo người cô qua, cong môi nói: "Anh cũng hỏi em một câu. Một mình em không thể làm, một mình anh không thể làm, nhất định phải có anh và em mới có thể làm, đây là làm cái gì?"
"Là em hỏi anh trước!" Giang Vũ Phi vội phản bác.
"Em nằm mơ, còn anh thì sao?" Nguyễn Thiên Lăng lập tức nói ra đáp án của cô.
Giang Vũ Phi im lặng, anh có thể không thông minh như vậy được không?
"Anh lặp lại câu hỏi vừa rồi của anh một lần nữa."
"Em yêu, anh thật sự không muốn bôi nhọ chỉ số thông minh của em... Em không nghe rõ lời anh mới nói sao?" Nguyễn Thiên Lăng bất lực hỏi cô.
Giang Vũ Phi hơi mặt đỏ: "Vừa rồi là em không chú ý nghe, anh nói lại lần nữa xem, lần này em nhất định có thể nhớ."
"Được rồi, anh nói lại lần nữa." Nguyễn Thiên Lăng lặp lại câu hỏi của anh một lần nữa, Giang Vũ Phi nhíu mày suy nghĩ.
Một mình cô không thể làm, một mình anh cũng không thể làm...
Nhất định phải có hai người bọn họ mới có thể làm...
Đây rốt cuộc là làm cái gì?
Giang Vũ Phi nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra được, Nguyễn Thiên Lăng nhịn cười đến mức muốn nội thương. Anh lại gần tai cô, nhẹ nhàng ngậm vành tai cô: "Ngay cả cái này em cũng không trả lời được sao?"