Tiêu Lang đứng dậy đi rót một ly nước rồi đưa cô: “Uống nước trước đi, em ra khá nhiều mồ hôi đấy.”
“Cảm ơn.” Giang Vũ Phi đón lấy cốc nước, uống một ngụm.
“Cô Giang đã khôi phục trí nhớ rồi, vậy chức trách của tôi cũng đã hết, hai người cứ thong thả trò chuyện, tôi đi trước đây.” Bác sĩ Tống bỗng đứng dậy nói.
“Cảm ơn bác sĩ Tống.” Giang Vũ Phi cảm kích đáp lời.
“Đừng khách sáo, tôi đi đây, tạm biệt hai người.” Bác sĩ Tống xách hòm thuốc rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Tiêu Lang ngồi xuống cạnh cô, hạ giọng nói: “Vũ Phi, không chỉ riêng ba em có ân oán với Nguyễn An Quốc, mà ba anh cũng có nữa. Có lẽ nên nói rằng cả Tiêu gia chúng ta có ân oán với Nguyễn gia.”
“Ân oán gì?” Giang Vũ Phi khẽ cau mày.
“Chuyện phải kể từ hơn hai mươi năm trước, lúc đó...”
---
Lúc Giang Vũ Phi rời khỏi khách sạn Kim Đế đã là buổi chiều, cô chặn một chiếc taxi, trở lại “Phi Nhi castle”.
Thím Lý thấy cô về, niềm nở chạy ra: “Cô Giang, hôm nay cô đi đâu vậy?”
“Nguyễn Thiên Lăng sai thím hỏi à?” Giang Vũ Phi vô thức hỏi lại.
Thím Lý ngẩn ra, vội biện bạch: “Không phải, thiếu gia đâu có sai tôi hỏi... Tôi chỉ hỏi bâng quơ thôi...”
Giang Vũ Phi khép hờ mắt, không thể trách cô quá mẫn cảm được. Trước kia Nguyễn Thiên Lăng luôn luôn bắt thím Lý trông chừng cô, giám sát nhất cử nhất động của cô, từ lâu cô đã không còn tin thím Lý nữa.
“Tôi chẳng đi đâu hết, chỉ loanh quanh dạo mấy vòng thôi.” Cô lạnh nhạt trả lời, rồi đi thẳng lên lầu.
Thím Lý ngờ vực nhìn đăm đăm bóng lưng cô, cứ có cảm giác cô có gì đó thay đổi rồi.
Giang Vũ Phi về phòng ngủ, đảo mắt nhìn quanh một lượt, tâm trạng hết sức phức tạp.
Mất trí nhớ là một chuyện hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô. Lúc đó cô dùng cái chết để thoát khỏi anh, vốn dĩ đã thành công rồi, anh cũng đồng ý thả cô đi rồi, kết quả chỉ một chứng mất trí nhớ lại làm cô và anh tiếp tục vướng mắc với nhau. Chuyện này quả thực đã đi quá xa ý định của cô, cũng không phải là kết quả cô mong muốn...
Giang Vũ Phi thần người ngồi im trên giường, mãi đến khi Nguyễn Thiên Lăng về, cô vẫn giữ nguyên một tư thế.
“Nghĩ gì mà chuyên tâm vậy?” Nguyễn Thiên Lăng đến trước mặt cô huơ huơ tay.
Giang Vũ Phi hoàn hồn lại, ngước đầu nhìn anh, thấy hết sức hoảng hốt. Dáng vẻ anh chẳng hề thay đổi, anh vẫn là Nguyễn Thiên Lăng của ngày xưa, là Nguyễn Thiên Lăng mà cô một lòng muốn thoát khỏi, thà chết chứ không chịu sự chi phối của anh. Nhưng cô trăm ngàn lần không ngờ rằng sau khi mất trí nhớ, mình lại yêu anh.
Giờ cô đã lấy lại trí nhớ, những oán hận của cô với anh cũng ùa về...
“Không có gì, anh về khi nào vậy?” Cô cố gắng để vẻ mặt mình trông như trước, song giọng điệu lại nhuốm mấy phần lạnh nhạt như trước kia.
Trước mặt anh, cô không làm sao vờ như chẳng có khúc mắc gì được...
Nguyễn Thiên Lăng chau đôi mày kiếm lại: “Ban nãy em suy nghĩ chuyện gì, hai ngày nay em cứ là lạ thế nào đấy, em giấu anh chuyện gì phải không?”
“Chẳng giấu chuyện gì cả.” Giang Vũ Phi đủng đỉnh đứng dậy, lấy áo ngủ vào phòng tắm.
Cô tạm thời chưa biết nên đối mặt với anh như thế nào, đành lánh mặt vậy...
Nguyễn Thiên Lăng dõi theo bóng lưng cô, mặt mày sa sầm. Anh sải bước ra khỏi phòng ngủ, hấp tấp chạy xuống lầu.
“Thím Lý, tôi hỏi thím, hai ngày nay Giang Vũ Phi có gặp chuyện gì không? Hay là có điểm gì khác thường không?”