Thím Lý ngẩn ra giây lát, rồi thận trọng thuật lại: “Hai ngày nay cô Giang đều ra ngoài rất sớm... Hôm nay khi về nhà, trông cô Giang có vẻ khang khác, nhưng cụ thể khác chỗ nào thì tôi không nhận ra được.”
Nguyễn Thiên Lăng nheo mắt: “Cô ấy ra ngoài làm gì?”
“Cô Giang không nói gì, chỉ bảo ra ngoài dạo mấy vòng...”
“Tài xế không đi cùng cô ấy sao?”
“Không hề, hôm qua đến nay cô ấy chỉ đi một mình.”
Tuy không tìm được điều gì ẩn khuất từ câu trả lời của thím Lý, nhưng Nguyễn Thiên Lăng đoan chắc rằng Giang Vũ Phi có vấn đề.
Trở lại phòng ngủ, Nguyễn Thiên Lăng mặt nặng mày nhẹ án ngữ trên giường chờ cô.
---
Giang Vũ Phi cứ như cố tình muốn ở lì trong phòng tắm, một giờ đồng hồ đã trôi qua mà cô vẫn dùng dằng tắm táp chưa chịu ra.
Rốt cuộc Nguyễn Thiên Lăng cũng mất sạch sự nhẫn nại, anh tiến tới đập cửa rầm rầm: “Giang Vũ Phi, em nhanh lên, em còn chưa chịu ra anh tông cửa vào đấy!”
“...”
Cửa phòng tắm bật mở, Giang Vũ Phi mặc váy ngủ, mái tóc ướt sũng xuất hiện trước mặt anh.
Nguyễn Thiên Lăng bực dọc: “Em tắm kiểu gì mà lâu thế?”
“Lâu lắm sao? Xưa nay em tắm vẫn lâu như thế mà.” Cô vẫn tỏ vẻ bình tĩnh như chẳng có gì khác thường đi ngang qua người anh.
Nhưng Nguyễn Thiên Lăng vẫn cảm nhận được sự khác thường nơi cô. Anh nhìn cô, hỏi bâng quơ: “Hôm nay em đi đâu vậy? Chẳng phải anh đã dặn em không có việc gì thì về sớm chút sao?”
Giang Vũ Phi lấy máy sấy tóc ra, cắm điện rồi sấy tóc vù vù.
“Ở nhà mãi cũng chán, em vào trung tâm thương mại dạo vài vòng...”
Tiếng gió vù vù từ máy sấy vừa khéo át đi ngữ khí nhạt nhẽo của cô. Cô cúi đầu, giấu khuôn mặt vô cảm sau những lọn tóc dài lòa xòa.
Nguyễn Thiên Lăng ngờ vực nhìn cô: “Em sao vậy?”
“Em có sao đâu.”
Nguyễn Thiên Lăng bước lên rút phích cắm điện ra, tiếng vù vù của máy sấy ngưng bặt.
Giang Vũ Phi ngẩng lên, chạm ngay đôi mắt đen hút của anh.
“Em đừng hòng giấu giếm anh chuyện gì!” Nguyễn Thiên Lăng cất giọng lạnh tanh: “Em không nói thật với anh, anh vẫn có nhiều cách để biết được!”
Giang Vũ Phi lãnh đạm giương mắt nhìn anh, cái tật ngang ngược của anh chẳng hề thay đổi chút nào. Có lẽ hiện giờ anh đã dịu bớt tính nết lại, song điều kiện tiên quyết là cô phải chiều anh, nghe theo anh, làm anh hài lòng. Rủi cô không nghe lời, anh sẽ lại giở cái thói ngang ngạnh đó ra...
Ánh mắt lạnh nhạt của Giang Vũ Phi khiến Nguyễn Thiên Lăng được phen chột dạ. Không hiểu sao anh lại thấy ánh mắt hiện giờ và trước khi mất trí nhớ của cô khớp nhau đến thế?
Quãng thời gian chưa mất trí nhớ, cô cũng thường nhìn anh bằng ánh mắt lãnh đạm như vậy. Bây giờ cũng là ánh mắt đó nhưng hình như đã nguôi bớt nỗi oán hận ngút trời rồi...
“Là do anh cứ ép em phải nói đấy, được thôi, em sẽ nói!” Giang Vũ Phi bỏ máy sấy xuống, vẻ mặt dửng dưng.
“Anh nói rằng muốn tổ chức đám cưới với em đúng không?”
“Đúng...” Nguyễn Thiên Lăng không kìm được ngoan ngoãn trả lời, anh thấy mình sợ ánh nhìn đó của cô vô cùng. Anh vẫn thích cô nhìn mình với ánh mắt yêu mến, dựa dẫm, ngây thơ như nai con hơn. Ánh mắt này của cô khiến anh phập phồng lo sợ rằng cô đã khôi phục trí nhớ...
Giang Vũ Phi nhếch miệng: “Anh đã quyết định kết hôn với em sao còn cho phép Nhan Duyệt ở lại căn nhà cũ? Hôm nay gặp cô ta, em thấy bụng cô ta lớn lắm rồi... Hễ nhìn thấy cái bụng đó là em lại nhớ đến chuyện nó là con anh, con của anh và cô ta...”