Cùng lúc đó, Tiêu Lang nhận được điện thoại của Tiêu Tử Bân.
“Ba…” Anh cung kính nghe máy, Tiêu Tử Bân dặn dò xong sắc mặt Tiêu Lang biến sắc: “Ba, tại sao phải làm vậy?”
“Ta nói con làm gì thì con cứ làm như thế, ta đã sắp xếp xong người rồi, đừng có cãi lời ta, nếu không ta sẽ giết con bé đó!” Giọng điệu Tiêu Tử Bân vô cùng lạnh lùng, tràn ngập sát khí.
Ánh mắt Tiêu Lang lạnh giá, trầm giọng nói: “Được, con biết rồi.”
Ngắt điện thoại, anh nhìn Giang Vũ Phi mà không biết nên nói gì. Dáng vẻ của anh khiến Giang Vũ Phi cảm thấy rất lo lắng.
“Ba anh nói gì trong điện thoại thế?” Cô hỏi anh.
Tiêu Lang không trả lời câu hỏi của cô mà khẽ hỏi lại: “Vũ Phi, anh hỏi em một chuyện, em phải trả lời thật lòng nhé.”
“Anh hỏi gì?”
“Em yêu Nguyễn Thiên Lăng ư?”
Giang Vũ Phi sừng sờ: “Sao anh lại hỏi chuyện này?”
“Anh muốn biết, trong tình cảnh Nguyễn Thiên Lăng hết lần này đến lần khác làm hại em, rồi còn Nguyễn An Quốc lợi dụng em, và chuyện ba em có thể là do Nguyễn An Quốc mưu hại, em vẫn yêu Nguyễn Thiên Lăng chứ?”
Giang Vũ Phi khẽ nhắm mắt, không trả lời câu hỏi của anh. Không cần biết biến thành ai, chỉ sợ là sẽ không thể yêu Nguyễn Thiên Lăng…
Cô cũng không nên yêu anh, yêu anh quá mạo hiểm. Nhưng trái tim cô lại không chịu nghe theo lý trí của cô, anh đã khắc sâu trong lòng cô rồi, cô đuổi thế nào cũng không đi.
“Nếu như tôi nói có thể thì sao?” Giang Vũ Phi ngước mắt lên, khẽ hỏi.
Ánh mắt Tiêu Lang khẽ chớp, trong mắt đầy đau khổ.
“Anh nhớ trước kia anh ta cũng đối xử không tốt với em… anh thật không thể ngờ rằng em lại có thể yêu anh ta…”
Giang Vũ Phi cười khổ. Anh ấy đâu chỉ đối xử không tốt với cô…
Kiếp trước và kiếp này, những tổn thương mà anh ấy gây ra cũng đủ làm cô suy sụp hoàn toàn. Nhưng mà sự chân thật và nhiệt tình không hề che giấu của anh ấy cũng đủ làm tan chảy trái tim băng giá của cô.
Anh ấy quá bá đạo, quá mãnh liệt, cô không phải là đối thủ của anh ấy.
Là anh ấy khiến cô mất đi niềm tin vào tình yêu và đàn ông, nhưng cũng chính anh ấy lại tìm lại niềm tin đó…
Có đôi khi, đối với anh, cô vừa yêu lại vừa hận, nhưng dù là yêu hay hận, trong lòng cô chỉ có một mình anh. Trái tim cô, tư tưởng của cô, tính mạng của cô đã hoàn toàn bị anh chiếm giữ. Dù vậy cô vẫn cảm thấy cam tâm tình nguyện…
“Tiêu Lang, cuộc sống rất biết trêu đùa con người.” Giang Vũ Phi không trả lời thẳng vào vấn đề anh hỏi.
Cô khẽ động thân, phát hiện cơ thể dường như đã hồi phục. Cô ngồi dậy, nhíu mày hỏi anh: “Anh định đưa tôi đi đâu?”
Đã sắp đến mười hai giờ, chỉ sợ Nguyễn Thiên Lăng cũng đã biết việc cô bị mất tích.
Tiêu Lang hồi phục suy nghĩ, không trả lời cô mà dặn tài xế: “Đi đến con đường ven biển.”
“Vâng, thiếu gia!”
“Đi đến con đường ven biển làm gì?” Giang Vũ Phi hỏi một cách khó hiểu.
Ở bờ biển, rất xa xôi, không có người.
Anh ấy đưa cô tới đó làm gì?
Tiêu Lang mím môi không trả lời, sắc mặt anh ngưng trệ, trong mắt cũng đầy vẻ trầm mặc.
Cảm giác trong lòng Giang Vũ Phi càng ngày càng cảm thấy bất an.
“Tiêu Lang, rốt cuộc anh định làm gì vậy?” Cô lo lắng hỏi anh.
Tiêu Lang nhìn cô, thản nhiên nói: “Yên tâm đi, sẽ không có nguy hiểm gì cho em.”