“Vậy anh nói với tôi là anh định làm gì? Mục đích của anh là phá hoại hôn lễ của tôi và Thiên Lăng thôi sao? Giờ anh đạt được mục đích rồi vì sao còn đưa tôi ra đường gần bờ biển làm gì?”
“Đến đó em sẽ rõ.” Tiêu Lang vẫn không nói gì.
Giang Vũ Phi cắn môi, chỉ có thể lo lắng mà thôi.
“Tiêu Lang… Anh nói Nguyễn An Quốc hại ba mẹ tôi có phải là lừa dối tôi phải không?” Giang Vũ Phi đột nhiên hỏi anh.
Tiêu Lang trả lời thành thật: “Cũng không phải, ba mẹ em mất tích thật, có thể là do Nguyễn An Quốc vì chuyện cổ phần mà mưu hại họ.”
“Cho nên anh cũng không có chứng cứ gì chứng minh bọn họ bị Nguyễn An Quốc mưu hại đúng không?”
“Vũ Phi, ông ta là đối tượng tình nghi lớn nhất.”
“Dù sao cũng không có chứng cứ.”
“Nếu có chứng cứ, em nghĩ ông ta có thể bình yên ngồi ở vị trí cao nhất trong Nguyễn thị ư?”
Cũng có thể…
Giang Vũ Phi lại hỏi: “Làm sao mọi người biết là ba tôi từng ký tên vào hợp đồng chuyển nhượng thứ nhất?”
Tiêu Lang không giấu giếm cô nói: “Ba em đã cất bản hợp đồng chuyển nhượng thứ nhật ở trong một cơ quan ủy thác đảm bảo tại Thụy Sỹ. Theo đúng yêu cầu, khi em lớn sẽ có thể nhận được hợp đồng chuyển nhượng, nhưng mà em không xuất hiện nên bọn họ đã tìm đến ba anh theo quan hệ. Bởi vì em và chú ấy có mối quan hệ huyết thống, cho nên cơ quan ủy thác mới thông báo cho ba anh để nói em đi nhận lại những thứ mà em cất giữ. Chúng ta mới biết hóa ra ba em đã kí bản hợp đồng thứ nhất từ rất lâu rồi.”
Giang Vũ Phi hơi ngạc nhiên, lại còn có chuyện như vậy sao.
Tiêu Lang lại nói: “Nhưng bản hợp đồng chuyển nhượng đó phải đích thân em đến nhận, bất cứ ai đều không thể nhận hộ.”
Giang Vũ Phi thấy khó hiểu lại hỏi: “Sao họ biết được tôi là con gái của ba tôi?”
“Có thể thông qua xét nghiệm ADN, khi họ gửi đồ ở đó, rất nhiều người đều chọn mật mã của họ là ADN, cho nên có thể lưu lại mẫu ADN của em.”
“Cho nên tôi phải tự mình đi nhận thì mới có thể lấy được hợp đồng chuyển nhượng?”
“Đúng.”
“Mọi người hy vọng tôi lấy được hợp đồng chuyển nhượng để làm gì?”
Ánh mắt Tiêu Lang nhìn cô rất phức tạp: “Chúng ta chỉ hy vọng có thể lấy lại những thứ vốn thuộc về Tiêu gia… Em yên tâm, cổ phần thuộc về em chúng ta cũng không cần.”
“Tiêu Lang, tôi có thể tin anh bao nhiêu phần trăm?” Giang Vũ Phi đột nhiên hỏi anh.
Tiêu Lang kinh ngạc, lập tức dịu dàng nói: “Chỉ cần em tin rằng anh không bao giờ làm hại em là được.”
Vậy thôi sao?
Trong mắt Giang Vũ Phi có chút mờ ảo, chuyện càng trở nên phức tạp, càng ngày càng khó phân biệt trắng đen. Cô thật sự không biết tin tưởng ai, có lẽ cô không cần tin ai, chỉ tin vào chính mình là được.
Lúc Giang Vũ Phi đang suy nghĩ thì tài xế đột nhiên nói: “Thiếu gia, anh ta tới rồi.”
Tiêu Lang quay đầu lại, liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao ở phía xa, chiếc xe đó là của Nguyễn Thiên Lăng…
Giang Vũ Phi cũng nhìn thấy, trái tim cô đột nhiên đập mạnh. Tại sao Nguyễn Thiên Lăng cũng tới đây?
“Rốt cuộc mục đích của mọi người là gì, là Nguyễn Thiên Lăng sao?” Giang Vũ Phi kích động hỏi.
Ánh mắt Tiêu Lang mờ mịt, không trả lời câu hỏi của cô.
“Tăng tốc đi.” Anh dặn tài xế.
“Vâng!”
Xe đột nhiên tăng tốc, Nguyễn Thiên Lăng ở phía sau thấy họ tăng tốc, anh nheo mắt lạnh lùng tăng tốc.
“Dừng xe lại, tôi muốn xuống xe, dừng xe lại!” Giang Vũ phi đột nhiên đòi mở cửa, cửa xe bị khóa, cô không mở ra được.