Thể loại: Trọng sinh, nam nữ cường.
Độ dài: 930.360 chữ.
Tình trạng: On-going.
Edit: Tiểu Nguyệt Dương (từ chương 1 đến chương 70.2)
Sammy22 ( tiếp đến khi hoàn bộ truyện)
Giới thiệu:
Nàng Uất Trì Nghiên San, là nữ nhi của hộ quốc đại tướng quân Nguyệt Hoa quốc, danh xưng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cùng thiên tài đệ nhất nữ tử.
Cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, thi từ ca phú hạ bút thành văn, trọng yếu nhất, tư chất luyện võ cũng là trăm năm khó gặp.
Một thiên chi kiêu nữ như thế, ngàn vạn sủng ái đổ vào một thân, số người cam nguyện thần phục dưới váy nàng chưa bao giờ ít, từ vương tôn quý tộc cho tới thảo căn lê dân, mà nàng, lại cố tình mắt mù chọn lang sói về làm phu quân, hại chết phụ thân, hủy diệt cả bản thân mình.
Vì hắn ta, nàng không tiếc đội mũ phượng quàng khăn thắm gả cho hắn làm thê tử, lại tự tay đẩy nam nhân kia, người từng yêu nàng như sinh mạng, vào thẳng địa ngục, chỉ mong giúp hắn trừ bỏ địch nhân lớn nhất cuộc đời.
Vì hắn ta, nàng không tiếc nhịn đau tự tay đưa thứ muội của mình đẩy vào ôm ấp của hắn, chỉ mong có thể miễn trừ hư không tịch mịch lúc nàng không ở bên.
Vì hắn ta, nàng không tiếc thay hồng trang mặc áo giáp, chinh chiến khắp nơi gần mười năm, mài mòn tuổi thanh xuân như hoa nở của một nữ nhân trong chiến trường ‘máu chảy thành sông thi cốt thành đống’, chỉ mong thỏa mãn dã tâm của hắn, thay hắn đánh hạ thiên hạ này!
Cũng không nghĩ rằng…
Mười năm trước, hắn tự tay đút cho nàng canh tuyệt tử.
Mười năm sau, hắn cùng thứ muội tự tay tiễn nàng xuống suối vàng.
Trời cao thấy được cũng phải thương xót.
Hận ý ăn vào xương, oán khí đến tận trời, linh hồn nàng bất diệt.
Một lần trọng sinh này, hết thảy vừa mới bắt đầu mà thôi.
Thân là người đòi nợ: Thiếu của ta, Uất Trì Nghiên San ta thề, sẽ bắt các người hoàn trả gấp trăm lần!
Thân là người mắc nợ: Kiếp trước nợ, kiếp này trả; Kiếp trước tình, kiếp này báo.
[ phấn khích một ]
Kiệu lớn tám người khênh tiến vào hoàng cung, lại không có người đón dâu.
Đêm động phòng hoa chúc, tân lang lại cùng sủng phi mây mưa không ngớt.
Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nháy mắt trở thành thiên hạ đệ nhất chê cười.
Ai ngờ hôm sau, sủng phi tiến đến khiêu khích, chú rể Minh Vương chỉ buông một câu “Chặt tứ chi, cắt đầu lưỡi, đuổi vào lãnh cung”, làm mọi người sợ đến ngây ngẩn.
Trong lúc nhất thời, thái độ của Minh Vương âm tình bất định đối với Vương hậu dường như trở thành khó có thể phân cho rõ ràng.
Chỉ có trong lòng Uất Trì Nghiên San tự mình rõ ràng, hắn với nàng, là yêu đậm mà cũng hận sâu.
Còn nhớ rõ, kiếp trước, di ngôn của hắn từng nói: Nếu có kiếp sau, ta dù vẫn lấy nàng làm vợ, cũng sẽ không bao giờ yêu nàng nữa, tình yêu của ta đã sớm bị nàng mài mòn cạn kiệt rồi!
Một khi đã như vậy, kiếp này, cứ để ta tới yêu chàng đi.
[ phấn khích hai ]
“A ······ Nóng quá ······”
Hoàng Phủ Vũ Trạch kéo lại xiêm y hỗn độn của nàng, quay đầu lạnh lùng ra lệnh cho Ảnh:“Lui đi!”
“Vương, không thể cùng Vương hậu… Chỉ một tháng nữa ngài sẽ đại công cáo thành, nếu hôm nay ······ vậy mười tám năm Vương cố gắng đều trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ a!”
“Đây là chuyện của cô vương, không cần ngươi quản, lui ra!”
“Vương thỉnh ngài cân nhắc a! Một nữ nhân mà thôi, vương muốn dạng gì mà không có, cần gì phải vì nàng ······”
“Thế gian nữ nhân có trăm ngàn, nhưng trừ bỏ nàng, cô vương đều không cần ai cả!”
“Vương ······”
“Rầm” một tiếng, Hoàng Phủ Vũ Trạch vung tay áo, kình phong mạnh mẽ trực tiếp đánh bay Ảnh ra ngoài, cửa phòng cũng gắt gao khép kín.
Một phòng kiều diễm xuân sắc, mười tám năm khổ tu, một đêm hư thân, công lực tẫn tán!
[ phấn khích ba ]
Bên vách núi vạn trượng, Hoàng Phủ Vũ Trạch công lực tẫn tán dễ dàng bị một chưởng đánh bay, thẳng tắp rơi xuống vực thẳm.
“Vũ Trạch!” Tê tâm liệt phế khóc kêu, sinh tử tướng hứa.
“Ai cho phép nàng nhảy xuống?!”
Uất Trì Nghiên San thản nhiên cười, “Vũ Trạch, đừng bỏ lại một mình ta, nếu như không có chàng, cõi đời này chỉ còn là nhân gian luyện ngục với ta mà thôi. Kiếp này duy nguyện, nắm tay chàng đến cùng trời cuối đất, thiên thượng nhân gian vĩnh tướng tùy!”
Váy áo đỏ tươi tung bay giữa không trung, tóc đen như mực theo gió múa lượn, yêu diễm như thế, đẹp tuyệt nhân gian như thế.
Nụ cười kia, khuynh tẫn loạn thế phù hoa, bi mà hỉ.
[ đoạn ngắn bốn ]
“Ban bố cáo, ai có thể dâng lên giải dược ngàn trùng vạn tưởng tán hoặc là Thiên Sơn tuyết liên, cô vương lấy một nguyện vọng bất kỳ làm trao đổi.”
“Nguyện vọng… có vẻ quá ······” Nhỡ đối phương muốn vương vị, thậm chí là muốn mạng của Vương, vậy thì phải làm sao?
“Chỉ cần có thể cứu nàng, vô luận trả giá đại giới gì cô vương đều không tiếc!”
“Mặt khác, sai người âm thầm kiến tạo một quan cữu song nhân*.” Nếu sinh không thể tiếp tục đồng giường, vậy sau này hãy để hai ta đồng huyệt đi.
(*quan cữu song nhân: quan tài dùng cho hai người, có thể cùng lúc chứa hai xác).
······
“Vũ Trạch, mau dậy đi, đã mấy ngày chàng chưa vào triều rồi.”
“Một tấc quang âm một tấc kim, sáng sớm là thời điểm đẹp nhất trong ngày mà, nương tử ngoan, đừng lãng phí thời gian, mau bồi vi phu thần luyện thôi.”
“Không được! Còn tiếp tục như vậy, các đại thần của chàng sẽ mắng ta là hồng nhan họa thủy hại nước hại dân a!”
“Ai dám? Cô vương chém đầu hắn!”
“Trung hay gian* cũng chẳng phân biệt được thế à? Chàng không sợ ta thật sự là tai họa quốc gia sao?”
(*ở đây ý chí trung thần và gian thần ý ạ)
“Tưởng thế nào chứ, đều theo nàng là được. Ai dám nói nàng, đó là gian, đáng chết!”
“Chàng muốn làm một tên hôn quân tiếng xấu muôn đời đúng không?”
“Vì nàng, cũng không phải là không thể a.”
chương 74-5: có bờ vai của chàng thật tốt (5)