Dịch: Y Na
Văn án:
Trương Huệ ngủ một giấc tỉnh dậy trở lại năm mười tám tuổi bị ép hôn, bất chấp sự phản đối của gia đình để lấy một chàng trai nghèo, hay là nghe lời cha mẹ lấy một chàng trai bám váy mẹ làm việc trong cơ quan đơn vị?
Trương Huệ: … Tôi chẳng lấy ai hết!
Kiếp trước cô nhìn trúng Chu Chấn có năng lực, đối xử tốt với mình mà không màng việc anh ta dùng một phần tiền lương nuôi cả gia đình sáu người, được cha mẹ nuôi lớn rồi chịu khổ ở nhà họ Chu.
Chú em chồng muốn cướp công việc, bà chị chồng ghen tị vì xinh đẹp, rêu rao khắp nơi nói cô không biết giữ kẽ, cha mẹ chồng mắng chửi là con gà mái không biết đẻ trứng.
Vất vả chờ đến khi tình hình cải thiện, cô cùng Chu Chấn khởi nghiệp kinh doanh kiếm một phần gia sản, người nhà họ Chu đều tranh giành nhận con nuôi để chiếm đoạt tài sản nhà cô.
Chu Chấn còn đỉnh hơn, tiểu tam ễnh bụng nghênh ngang vào nhà, làm cô tức giận mang con gái bỏ nhà tha hương.
Trương Huệ: Một cái hố nhảy hai lần, cô không điên.
*
Cha mẹ: Không lấy hai người này thì con muốn lấy ai?
Trương Huệ: Lấy Giang Minh Ngạn!
Giang Minh Ngạn xuất thân phi thường, là chuyên gia ở thủ đô được điều tạm đến xưởng máy móc huyện Vân Đỉnh, kiếp trước cô chỉ muốn lấy Chu Chấn, không phát hiện ra tâm tư của Giang Minh Ngạn đối với mình.
Cô sốt ruột thuê chuyên gia kỹ thuật cho công ty, anh giúp đỡ giới thiệu liên hệ.
Cô đi học kế toán ban đêm, anh nhờ người tìm quan hệ.
Cô tìm nguồn tiêu thụ cho sản phẩm công ty, anh đề xuất kênh phân phối.
Thậm chí cô chết xa nhà tha hương, anh cũng là người tiễn cô đoạn đường cuối cùng.
Người đàn ông làm nhiều hơn nói này, kiếp này cô không bao giờ muốn bỏ lỡ.
*
Sau khi Trương Huệ và Giang Minh Ngạn thân thiết, những người xung quanh đều nhìn cô bằng ánh mắt khác.
Nữ đồng nghiệp bàn tán về cô: Tháng này Trương Huệ lại may váy mới.
Trương Huệ: Tôi đẹp thì tất nhiên phải ăn mặc đẹp.
Chu Chấn: Cô chê nghèo yêu giàu.
Trương Huệ: À, đúng đúng đúng, tôi không những chê nghèo yêu giàu, còn có mới nới cũ, Giang Minh Ngạn đẹp trai như vậy mới xứng với đại mỹ nhân như tôi!
Cha mẹ Trương Huệ: Con gái ngoan, chưa kết hôn đã tiêu tiền của người ta là không được.
Trương Huệ: Dù sao cũng lấy, người một nhà không nói hai lời.
Cha mẹ Trương Huệ: Con đừng hống hách như vậy, để Tiểu Giang nói gì đi.
Giang Minh Ngạn tươi cười nắm tay vị hôn thê: Đều nghe Huệ Huệ!
Anh em của Giang Minh Ngạn:... Sắc đẹp che mờ mắt, Giang Minh Ngạn, mau tỉnh dậy đi!
Giang Minh Ngạn: Không tỉnh được, cuộc sống của mình tự mình biết.
Trương Huệ trèo cành cao trong mắt mọi người, đóng cửa sống cuộc sống nhỏ bé của riêng mình.
Hơn chục năm trôi qua, gia đình hạnh phúc, con cái ngoan ngoãn, cô học được nghệ thuật pha trà từ một bậc thầy, trở thành người kế thừa di sản văn hóa phi vật thể.
Hê, bạn thấy có tức không?
chương 30: 30: em có muốn hẹn hò với tôi không 3