Quay đầu nhìn anh?
Câu này có nghĩa là…
Tân Quỳ vẫn chưa kịp phản ứng lại, ngơ ngác nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, tầm mắt dừng ở tin nhắn cuối cùng Hạ Vân Nghi.
Bỗng dưng, một tia sáng lóe lên trong đầu, như thể những hạt giống cuối cùng đã bén rễ nảy mầm, Tân Quỳ chợt quay đầu lại.
Trước cửa của cửa hàng tiện lợi bị bao phủ bởi ánh sáng mờ nhạt, Hạ Vân Nghi đứng đó, bóng người thon dài, ánh đèn chiếu xuống người anh khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Tay anh nắm chặt điện thoại, cúi đầu nheo mắt, đường cong ở cổ thon dài. Ánh sáng xanh phát ra từ màn hình điện thoại hắt lên sống mũi.
Ngay sau đó dường như anh nhận ra cô đã quay đầu lại, Hạ Vân Nghi hơi hạ thấp tay xuống, ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Tân Quỳ.
Tân Quỳ vốn ngồi trên ghế cao không sợ hãi, giờ phút này bởi vì lần gặp mặt bất ngờ này mà cơ thể cô lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã xuống.
Hạ Vân Nghi một tay đút túi quần, như đang cười, đôi chân dài cất bước đi về phía cô.
Tân Quỳ không để ý đến “Tại sao có thể gặp anh ở đây” mà chỉ chú ý đến chuyện kiểu người bận rộn như anh tại sao còn có thời gian nhàn nhã như vậy?
Dù sao bây giờ cũng không còn sớm, vậy mà anh còn tới cửa hàng tiện lợi.
Tân Quỳ ngồi lại cho vững, nhiệt tình vẫy tay với anh.
“Tiền bối!”
“Ừ.”
Ngữ điệu của Tân Quỳ rất là nhiệt tình khiến Hạ Vân Nghi thoáng nhíu mày.
“Này… anh đừng tới đây vội!” Nhìn anh đang tiến lại càng ngày càng gần, Tân Quỳ vội vàng xua xua tay ra hiệu.
Hạ Vân Nghi khó hiểu, “Sao vậy?”
Tân Quỳ có chút ngượng ngùng, “Đá bào sữa của máy bên kia ăn rất ngon, anh tiện đường mang qua đây giúp tôi được không?”
“…”
“Nhớ cầm theo thìa nữa nhé!”
“…”
Hạ Vân Nghi giúp cô lấy cốc đá xay sữa, đặt trước mặt Tân Quỳ, cánh tay thon dài kéo một cái ghế dựa đến bên cạnh cô, thuận thế ngồi xuống.
“Cô còn sai bảo tôi?”
Tân Quỳ cầm chiếc thìa nhỏ vẫy vẫy trong không khí, đồng thời nở nụ cười bán nguyệt, “À không, là do tôi tin anh sẽ không từ chối giúp mấy chuyện nhỏ không tốn sức gì như thế này.”
Nói xong, cô múc một thìa đá xay sữa, cho vào trong miệng, “Kỳ thật cũng là do đúng lúc thấy anh ở đây.”
Dứt lời, Tân Quỳ cảm thấy có gì đó không đúng, khẽ nhíu mày, “À, nhưng tại sao anh lại ở đây?”
Đề tài quay trở lại lúc ban đầu, lúc này Tân Quỳ mới chú ý đến cách ăn mặc của Hạ Vân Nghi.
Giống như lần gặp trước, anh ăn mặc rất giản dị với bộ quần áo đen mặc ở nhà làm nổi bật khung xương mảnh khảnh, vài sợi tóc lòa xòa trước trán.
Trên người ngoài mùi chanh quen thuộc còn xen lần mùi bồ kết thoang thoảng.
Có lẽ anh mới tắm xong.
“Máy tính mà tôi mang về thiếu bộ chuyển đổi. Tôi đến đây xem có hay không.” Hạ Vân Nghi nói nhìn về phía cô, ánh mắt thăm dò không chút che giấu.
Dừng một chút, không để Tân Quỳ có cơ hội phản ứng, anh lại tiếp tục mở miệng: “Tối rồi mà cô còn tới chỗ này ăn bữa phụ à?”
“…”
Anh nói cứ như thể cô là loại người ăn nhiều vậy.
“Đây đâu thể tính là ăn bữa phụ được, cùng lắm tôi chỉ ăn đồ tráng miệng sau khi ăn cơm thôi.”
Tân Quỳ lại múc thêm một thìa đá xay, “Tiền bối, nhà anh ở đây sao?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng địa chỉ mà anh cho tôi lúc trước là ở bên kia sông mà.”
“Tôi đây cũng không biết…” Hạ Vân Nghi cũng nghĩ đến điều này, “Nhà của cô ở bên này.”
“Ngày thường tôi không ở đây mà ba mẹ tôi ở đây.”
Hạ Vân Nghi gõ tay lên mặt bàn, “Thật trùng hợp, ba mẹ tôi cũng ở bên này.”
Anh hiếm khi rảnh rỗi trở về nhà. Không giống nhà họ Tân sau này mới chuyển đến Minh Di, Hạ Vân Nghi đã cùng gia đình ở đây từ nhỏ, sau khi ra mắt vì không muốn quấy rầy người nhà mới ra ngoài ở riêng.
Nhà họ Hạ từ trước đến nay là thư hương thế gia (*) nổi danh, mà gia đình bên ngoại mấy đời đều là phú thương. Ba mẹ anh còn là huyền thoại trong giới giải trí một thời, nếu ai đó thật sự tìm hiểu sâu thân thế của anh thì cũng có thể biết được về chuyện tình cảm vợ chồng của hai người họ.
(*) Thư hương thế gia: dòng dõi có học vấn.
Nhưng anh cũng được coi như là một kiểu người được bao bọc từ nhỏ điển hình, ngoại hình của Hạ Vân Nghi khi mới ra mắt thật sự khiến nhiều người kinh ngạc.
Nhất định phải nói đến tài năng, anh đã có số nổi tiếng, trở thành đề tài được mọi người bàn luận, hạ vân nghi không cần bất cứ chiêu trò quảng bá nào, anh chỉ cần dùng thực lực và các ca khúc của mình, thành công tìm được chỗ đứng, sau đó không ngừng tiến lên phía trước.
Nói đến đây, hai người đồng thời im lặng.
Cứ như vậy, cuối cùng cũng đã rõ.
Hạ Vân Nghi xuất hiện ở đây cũng rất hợp lý.
Màn đêm yên tĩnh, trong cửa hàng tiện lợi tự phục vụ, hương thơm ngọt ngào của bánh mì lan tỏa xung quanh hai người họ.
Tiếng ve kêu rất lâu, khiến người ta tĩnh tâm đồng thời cũng kéo suy nghĩ của Tân Quỳ trở lại.
“Nhưng mà nói thật, chuyện hot search hôm nay thật sự đã gây ra phiền phức cho anh rồi.” Tân Quỳ nạo mấy thìa đá bào sữa, đột nhiên cảm thấy ở trước mặt Hạ Vân Nghi, món đồ ngọt mát lạnh cũng không còn sức hấp dẫn nữa.
Cô nắm chặt thìa trong tay, bắt đầu xoay ghế. Lúc quay ghế, cơ thể của Hạ Vân Nghi biến mất khỏi tầm mắt cô, rồi lại lần nữa xuất hiện.
Tân Quỳ chơi đến nghiện, giọng nói hơi cao lên, “Tôi còn đang nghĩ xem làm thế nào để cảm ơn anh, đợi đến khi vị mới của nhà sản xuất kia chính thức ra thị trường, tôi sẽ đưa cho anh thêm một trăm gói nữa, được không?”
Hạ Vân Nghi đặt một chân ở trên thanh ngang dưới cùng của ghế, một chân để thả lỏng.
Anh nghe thấy lời này của Tân Quỳ, khẽ nhướng mày.
Khi Tân Quỳ đang xoay người đến trước mặt anh, Hạ Vân Nghi nâng chân dẫm lên ghế.
Cô gái đang quay nhiệt tình lập tức dừng lại.
Khi dừng lại, Tân Quỳ nhìn vào đôi mắt đen láy của Hạ Vân Nghi.
“Vậy cô nói xem, vị mới là vị gì?”
“… Vị dâu tây.” Tân Quỳ bị động tác của anh làm cho ngứa ngáy trong lòng, chậm rãi nói.
Mặc dù thương hiệu Hướng Dương là thương hiệu hạt dưa quốc dân, nhưng việc kinh doanh không bị hạn chế như trong tưởng tượng. Trong mấy năm gần đây, công ty đã tìm tòi ra những con đường mới. Lúc trước tìm Tân Quỳ hỗ trợ tuyên truyền chính là cách làm mới nhất. Hạt dưa hấu, hạt hướng dương, hạt bí đỏ bà hàng loạt các loại hạt khác rất được mọi người ưa chuộng.
Hương vị cũng không ngừng được đổi mới, hiện nay còn nhãn hiệu này còn tung ra những hương vị dựa theo khẩu vị của giới trẻ. Vị dưa chuột và vị cua thơm nức mũi cũng là vị yêu thích của Tân Quỳ.
Hạ Vân Nghi có chút hiểu rõ.
“Vậy cô thật sự thích hương vị này.”
“Ừm…”
Vào khoảnh khắc cô đáp lời, Tân Quỳ nghĩ chắc là Hạ Vân Nghi đang nói đến cả mùi sữa tắm của cô ngày hôm đó.
Cô từ từ ngước mắt lên, không ngờ Hạ Vân Nghi vẫn đang nhìn cô.
Anh rất cao, khi ngồi bên chiếc bàn dài của cửa hàng tiện lợi, cơ thể không được thoải mái cho lắm.
Không gian chật hẹp vào giờ phút này giống như đang mang theo tất cả cái nóng của mùa hè truyền vào người cô.
Đá xay đã bắt đầu tan ra, Tân Quỳ dừng lại, nắm chặt chiếc thìa nhỏ, cầm cốc đá bào trong lòng bàn tay.
Cô múc một thìa cho vào miệng, chậm rãi nhai.
Vị ngọt mát lạnh còn chưa kích thích đầu lưỡi đã tiêu tán, ngồi bên cạnh Hạ Vân Nghi, Tân Quỳ trầm ngâm không biết nên nói gì.
Thật ra thì cô có rất nhiều đề tài để nói chuyện, bài hát mà cô thích, bộ phim mà cô thích, một số chuyện vụn vặt xảy ra gần đây.
Cô cảm thấy những điều này đều có thể nói với Hạ Vân Nghi, nhưng lời vừa mới đến miệng, cô lại nghĩ, nếu như nói mấy chuyện này thì có phải càng kỳ quái hay không?
Dường như sau khi nói lời cảm ơn anh, cô không còn gì để nói nữa, thời gian như ngừng trôi, bầu không khí cũng trở nên yên lặng.
Hạ Vân Nghi không đợi cô làm điều gì, anh hơi cúi người, hương thơm cơ thể của người đàn ông trẻ tuổi nháy mắt ập đến.
Tân Quỳ sững sờ, chỉ cảm thấy môi mình bị thứ gì đó mềm mại chạm vào.
Hạ Vân Nghi khom lưng, tầm mắt nhìn vào khuôn mặt của Tân Quỳ.
Cô gái có khuôn mặt trong sáng ngây thơ, làn da trắng nõn như sữa cùng đôi mắt đen láy.
Khi chạm vào rất mềm mại, động tác của Hạ Vân Nghi vẫn chưa dừng lại, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua môi cô.
Tân Quỳ không thể chịu được ánh mắt như vậy, lông mi run lên, “Tiền bối…”
“Hử?” Hạ Vân Nghi đáp lại, rồi sau đó hơi dùng sức lau miệng cô, “Miệng cô dính đồ.”
Khi anh lại gần, giọng của anh như phát ra từ trong không khí, mang theo chút xúc cảm mờ mịt, “Nói đến vị…”
Hạ Vân Nghi ngồi thẳng dậy, “Cô vừa mới ăn vị dứa?” Dù ngoài mặt anh đang hỏi nhưng ngữ diệu lại là khẳng định.
Ngay sau đó, Hạ Vân Nghi rụt tay vừa mới lau miệng cho cô lại, dùng mu bàn tay dán vào cốc đá bào trong tay cô như đang thử nhiệt độ của nó vậy.
Nhưng anh chỉ dừng lại một chút rồi lại rút tay về.
Trong lúc lơ đãng, cô hơi cong những ngón tay quanh thành cốc của mình khiến chúng cọ qua mu bàn tay hơi lạnh của anh.
“Hơi tan rồi.” Anh nói.
Tân Quỳ không trả lời có phải dứa hay không, có phải đã tan hay không.
Cô chỉ biết lòng bàn tay mình như bị lửa đốt, lan ra từng chút một, không thể ngăn lại được.
- --
Khi Tân Quỳ về nhà, cô hơi ngẩn người.
Từ khi Tân Quỳ mới ra khỏi nhà, Cố Nghênh Mạn vẫn luôn ngồi trên ghế sofa ở lầu một đợi cô, hiện tại cuối cùng cũng thấy cô trở về liền bắt đầu than thở.
“Con mà về muộn thêm tí nữa, có lẽ mẹ đã ra ngoài tìm con rồi đấy.” Bà nói xong giậm chân một cái.
“… A? Muộn lắm rồi sao?” Tân Quỳ ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ thạch anh trong phòng khách.
“Đã muộn lắm rồi.” Cố Nghênh Mạn đứng dậy, “Con không đem theo điện thoại hay không để ý điện thoại vậy, mẹ mới vừa gọi cho con mấy cuộc, con đều không nhận.”
Thật ra Tân Quỳ có mang theo điện thoại khi đi ra ngoài, nhưng từ khi Hạ Vân Nghi xuất hiện, cô liền đặt ở một bên không để ý đến.
Hiện tại cô lấy điện thoại ra, có lẽ nó hết pin nên đã tắt nguồn.
“Mẹ, điện thoại của con hết pin.” Tân Quỳ thay giày xong, đi qua huyền quan tiến đến bàn trà uống nước, tiện thể lấy sạc điện thoại của Tân Nghiệp ở lầu một nạp điện cho điện thoại.
Đá bào đã tan không uống ngon như cô mong đợi, khá dính, bây giờ cô thật sự cần uống nước để giải tỏa cơn khát.
“Biết hết pin mà còn không về sớm đi?” Cố Nghênh Mạn nói rồi bước vào phòng bếp, “Ra ngoài đi dạo lâu như vậy, con là chạy marathon hay là đi gặp người yêu vậy?”
Gặp… người yêu?
Tân Quỳ vốn đang uống nước, nghe thấy mấy chữ cuối của Cố Nghênh Mạn, thiếu chút nữa sặc tới cổ họng.
Cô ho sặc sụa khiến Tân Nghiệp chú ý.
Đúng lúc ông đang đi xuống lầu vào lúc này.
“Sao lại ho thành như vậy?” Tân Nghiệp thấy Tân Quỳ ho tới nỗi thở gấp, bước đến nói, “Có cần ba cho con uống thuốc bắc không?”
Tân Quỳ vội vàng xua tay, “Không cần không cần, con chỉ là không cẩn thận nên bị sặc thôi, không cần khoa trương như vậy.”
“Uống nước mà còn bị sặc, có phải bị mẹ con nói trúng rồi không?” Tân Nghiệp nghiêm túc nói.
“Nói trúng gì ạ?”
“Người yêu.”
“… Mẹ còn nói con chạy marathon mà.”
Tân Quỳ không dám đối diện với ba Tân, chột dạ sờ sờ cái mũi nhỏ.
“Dù sao thì hôm nay con lạ lắm.” Tân Quỳ nói đến đây, không biết nghĩ tới cái gì, “Ba lại nhớ đến thằng nhóc hôm nay lên hot search cùng con.”
“Cái gì mà thằng nhóc chứ, người ta có tên đàng hoàng mà. Hơn nữa, ba có chấp nhận được người khác kêu con là đứa con nhóc kia không?” Tân Quỳ lại uống mấy ngụm nước, vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình.
Hôm nay phải chịu quá nhiều áp lực, sau khi trở về mà bị Lý Nghiêm biết được, chỉ sợ là bị anh ấy đuổi giết.
“Ba mặc kệ.” Tân Nghiệp ngồi xuống, nhấp một ngụm trà xanh, “Tóm lại, sau này ba không muốn nghe bất cứ tin gì từ thằng nhóc này.”
“…”
Không phải là ông tự nhắc tới đó sao!
Tân Quỳ muốn phản bác lại nhưng ánh mắt lại nhìn thấy màn hình di động mà mình đang đặt trên ghế sofa để sạc sáng lên hai phát.
Có lẽ có người gửi tin nhắn cho cô, Tân Quỳ cũng không vội xem, chuẩn bị chậm rãi đi qua.
Tân Nghiệp xuống lầu chính là để tìm dây sạc điện thoại, trước mắt đã tìm được rồi nhưng lại phát hiện Tân Quỳ đang dùng.
Ông cầm điện thoại của con gái lên, vừa định nói muốn sạc một lát, ánh mắt lơ đãng quét qua màn hình.
Phía trên màn hình hiện – “Nephelo: Về đến nhà chưa?”
Tân Nghiệp nhìn màn hình điện thoại của cô, hai hàng lông mày nhăn lại, chậm rãi đọc lại nguyên văn tin nhắn từng chữ từng chữ một, “Về đến nhà chưa…”
Nghe đến đây, Tân Quỳ nháy mắt biết được là ai nhắn tin cho cô.
Cô vội vàng bước nhanh hơn, thậm chí có chút nôn nóng, trực tiếp nhảy qua ghế sofa, chạy đến bên cạnh Tân Nghiệp, “Ba, ba đưa điện thoại cho con!”
Vốn dĩ Tân Quỳ không như vậy thì còn bình thường, nhưng khi cô làm vậy càng khiến Tân Nghiệp có chút hoài nghi.
“Tin nhắn này là ai gửi mà con kích động như vậy?”
Tân Quỳ tiến lên trước hai ba bước, tay nhỏ đoạt lại điện thoại, cũng mặc kệ vẫn chưa sạc đầy điện thoại, vội vàng ôm chặt trong lòng giống như bảo bối, “Con kích động chỗ nào?”
“Hơn nữa… vừa nãy căn bản con chưa nhìn nên không biết là ai nhắn tin mà.” Tân Quỳ hắng giọng, cố y lên giọng để thể hiện mình ngay thẳng trong sạch, “Ba đừng có nghĩ oan cho người khác.”
Quả thực Tân Quỳ nói rất có lý.
Có lẽ con gái ông đã trưởng thành, cần phải có một thế giới nhỏ cho riêng mình.
Tân Nghiệp nghĩ vậy, lúc hiểu rõ ông liền cảm thấy đau lòng.
Ông đương nhiên biết rõ con mình – không phải tự nhiên mà tân quỳ lại có biểu hiện khác thường.
Trước kia mỗi lần cô gây rắc rối hoặc là tự đưa ra quyết định sau lưng người lớn đều có thói quen sờ chóp mũi.
Thói quen này hoàn toàn tự nhiên, cô cũng không phát hiện ra thói quen này của mình.
“Ba biết, nhưng người đó lại hỏi con về đến nhà chưa vào lúc này.” Tân Nghiệp đẩy gọng kính mạ vàng, nghĩ đến khi nãy Tân Quỳ về muộn, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng.
“Rốt cuộc là ai nhắn cho con?” Ba Tân nghiêm túc chất vấn, cực kỳ kiên nhẫn.
Tân Quỳ cúi đầu nhìn thông báo trên màn hình điện thoại, đúng như cô nghĩ, quả thực là Hạ Vân Nghi nhắn tin tới.
Lời nói vừa tới bên miệng, cô dừng lại một chút, vào lúc thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, cô nhanh chóng sửa lại, “Có thể là ai…”
“Là người bán hạt hướng dương, hỏi mấy thứ con mua đã đến hay chưa.” Tân Quỳ khẳng định chắc nịch.