Khi Tân Nghiệp còn đang bối rối nghĩ về tính chân thật trong lời nói của con gái mình, Tân Quỳ đã nhanh chóng vòng qua người ông, cầm điện thoại chạy thẳng lên lầu.
Việc đã đến nước này, nếu cứ mãi kéo dài thì không có ý nghĩa gì.
Cô muốn kịp thời bứt ra!
Cố Nghênh Mạn nghe thấy động tĩnh thò đầu ra khỏi bếp, “Này, lên nhanh như vậy làm gì, mẹ làm canh ngao tuyết lê cho con rồi, không uống chút sao bảo bối?”
Tân Quỳ bước ba bước thành hai bước, dứt khoát xua tay từ chối, “Con không uống đâu.”
Cô vốn tham ăn, lúc về uống quá nhiều nước nên bây giờ bụng không thể nào chịu đựng nổi nữa.
Hơn nữa…
Tân Quỳ nghĩ đến đây, thò đầu ra khỏi lan can cầu thang xoắn ốc, nhìn về phía Tân Nghiệp đang ngồi trên ghế sofa nói, “Mẹ để ba uống đi, cơm chiều ba ăn không đủ no.”
Vào giây phút Tân Nghiệp quay đầu lại, Tân Quỳ cười hì hì hai tiếng, nhanh chân chạy về phòng.
Tân Quỳ trở về phòng, không nằm thẳng xuống giường như mọi khi, cô dựa lưng vào cửa im lặng trong hai giây.
Bằng cách đứng thay vì ngồi như thế này, cô có thể hoàn toàn tránh được cảm giác máu chảy ngược.
Tân Quỳ cúi đầu, mở điện thoại ra.
Cô còn chưa kịp trả lời tin nhắn của Hạ Vân Nghi.
Tân Tân Hướng Quỳ: “Xin lỗi tiền bối, điện thoại của tôi mới bị hết pin, hiện tại đã về nhà rồi.”
Nephelo: “Được.”
Tân Tân Hướng Quỳ: “Mặc dù không biết lần gặp mặt tiếp theo là khi nào, nhưng hạt hướng dương của tôi tuy muộn nhưng đã tới rồi, tôi sẽ gửi đến địa chỉ trước kia cho anh.”
Nephelo: “Đúng là cô đã thương nhớ lâu như vậy.”
Tân Tân Hướng Quỳ: “Không phải, cái này là anh nên có, không cần khách khí với tôi.”
Sau đó, dường như Hạ Vân Nghi lười gõ chữ nên gửi tin nhắn bằng giọng nói giống lúc trước vậy.
“Tôi khách khí với cô hồi nào?”
“Người nói những lời này phải là tôi mới đúng.”
Rõ ràng không có ai ở xung quanh nhưng Tân Quỳ vẫn nghiêng đầu, dán tai vào điện thoại nghe cẩn thận.
Trong căn phòng yên tĩnh, giọng điệu lười biếng của Hạ Vân Nghi đặc biệt rõ ràng.
Hoặc có lẽ là do đêm đã khuya, sự yên ắng càng phóng đại phản ứng và tâm trạng của con người.
Tình cảnh như vậy khiến cô nhớ lại cuộc nói chuyện của cô và anh trong cửa hàng tiện lợi cách đây không lâu.
Tân Quỳ phồng má lên y như một quả hồ lô, ấn nút thu âm, nhẹ nhàng nói.
“Chúng ta đừng khách khí với nhau.”
“Chúc tiền bối ngủ ngon.”
- -
Lầu ba Minh Di.
Hạ Vân Nghi bước vào thư phòng trong phòng ngủ, màn hình máy tính trên bàn phát ra ánh sáng mờ ảo.
Anh dừng lại, cúi đầu nhìn khung trò chuyện WeChat.
Không có bất cứ tin nhắn trả lời nào.
Tin mới nhất là của mấy người bạn nhắn tới.
Ninh Nhiên: “Cậu rớt mạng?”
Ninh Nhiên: “Mua có tí đồ mà đi lâu như vậy.”
Hà Nguyễn Dương: “Cho bọn tôi leo cây hả lão Hạ, xấu tính thực sự.”
Hà Nguyễn Dương: “Mua được bộ chuyển đổi chưa?”
Hạ Vân Nghi liếc nhìn thông báo WeChat.
Bên kia vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Anh khẽ di chuyển ngón tay, gõ hai chữ.
“Không có.”
“Các cậu cứ chơi tiếp đi.”
Ninh Nhiên: “Vậy mà không nói sớm, chờ cậu lâu như vậy.”
Hà Nguyễn Dương: “Đúng vậy, từ nãy đến giờ bọn tôi đã có thể chơi được một ván rồi đấy.”
Hà Nguyễn Dương: “Tôi vừa khinh thường vừa khinh bỉ cậu.”
Hạ Vân Nghi không thèm để ý đến hàng đống tin nhắn liên tiếp của Hà Nguyễn Dương, trực tiếp rời khỏi nhóm chat. Rồi sau đó, anh dựa lưng vào cửa, tầm mắt nhìn vào bộ chuyển đổi đang nằm im trên bàn.
Anh đi ra ngoài một chuyến lâu như vậy, quả thực đã mua được món đồ bị thiếu.
Nhưng hiện tại Hạ Vân Nghi không có tâm tình chơi, tràn ngập trong lòng anh là sự rối rắm không giải thích được.
Anh xoa xoa trán, đang định vào nhà tắm thì điện thoại di động rung lên.
Là Tân Quỳ.
Cô gái có ảnh đại diện là hoa hướng dương nhiều màu sắc hoàn toàn dễ thấy so với những bức ảnh đại diện màu sắc u ám trong danh sách liên hệ WeChat của anh.
Cô báo mình đã về nhà an toàn, nhân tiện giải thích lý do tại sao lại trả lời muộn như vậy.
Rồi sau đó, thời gian dường như trôi qua dài như một thế kỷ vậy.
Vào lúc Hạ Vân Nghi cho rằng Tân Quỳ sẽ không trả lời lại, cô học anh, gửi tin nhắn giọng nói cho anh.
Anh ấn mở, giọng nói ngọt ngào, nhẹ nhàng, chậm rãi của cô gái truyền tới.
Cô đè thấp giọng, giọng nói của cô lơ lửng trong không khí giống như ga nước soda vậy.
“Chúng ta đừng khách khí với nhau.”
“Chúc tiền bối ngủ ngon.”
Anh nheo mắt, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, sau khi tải tin nhắn giọng nói của cô về, đi thẳng về phía thư phòng.
Anh lắp bộ chuyển đổi, mở nhóm chat, hiếm khi mở miệng lần nữa.
“Tất cả ra đi.”
“Chơi một ván.”
Ninh Nhiên: “?”
Hà Nguyễn Dương: “Cậu con mẹ nó làm gì vậy.”
Hà Nguyễn Dương: “Tôi từ chối!!!”
Hàng lông mi của Hạ Vân Nghi hơi rủ xuống, anh hiếm khi vui vẻ, “Đừng nói nhảm, bắt đầu.”
- -
Tân Quỳ ở nhà hai ngày, không hề ra khỏi cửa theo lời ba Tân.
Thứ nhất, hiếm khi cô được nghỉ ngơi thả lỏng, thứ hai cô cần nghiên cứu kịch bản bộ phim mà mình sắp quay.
Thứ ba…
Là cô có chút lo lắng.
Ngày đó sau khi gửi tin nhắn qua, Tân Quỳ liền cảm thấy hối hận.
Vậy mà cô lại gửi tin nhắn giọng nói cho Hạ Vân Nghi.
Mà quan trọng nhất là đối phương còn nghiêm túc nghe, gửi lại tin “Ngủ ngon.”
Nếu như cô ra ngoài mà gặp anh, cô cảm thấy mình sẽ bị áp lực ép thành dầu hướng dương mất.
Nhưng cô nghĩ lại, Hạ Vân Nghi có thể có thời gian nhàn rỗi nhưng vẫn có ít hơn cô nhiều, có lẽ sẽ không giống như cô, có thể ở nhà ăn chơi mấy ngày.
Với suy nghĩ như vậy cùng với quả thực nằm ưỡn ở nhà quá thoải mái, Tân Quỳ dứt khoát nằm ở trong nhà hai ngày.
Kịch bản mà Cố thị chọn cho cô lần này có lẽ đã tốn không ít sức lực lựa chọn. Tuy rằng chỉ là tuyến nhân vật bốn năm, nhưng có thể nhận được kịch bản tốt là có thể thoải mái nhập vai một cách dễ dàng, hơn nữa sự cạnh tranh cũng rất khốc liệt.
Trước kia lý nghiêm từng nói qua với cô, mặc dù lần này Cố thị có hợp tác nhưng việc casting và quyết định cuối cùng lựa chọn Tân Quỳ là ý của đạo diễn và toàn bộ đội ngũ sản xuất.
Người bên kia nhìn thấy vai diễn khách mời trước đây và một số quảng cáo của cô, ngay lập tức vỗ tay tán thưởng.
Do tò mò, Tân Quỳ tìm hiểu được bộ phim thanh xuân vườn trường “Bánh xe thời gian” này là một trong những dự án hợp tác cùng Nhất Thiên, tiêu tốn hàng chục triệu đô, bộ phim này nói về tình yêu từ khi còn ở trong trường đến khi trưởng thành, kịch bản được biên kịch nổi tiếng viết trong vòng ba năm, mới vừa hoàn thành, đoàn làm phim cũng mới chọn xong người.
Các cảnh quay trong kịch bản vẫn đang được chỉnh sửa, trước mắt còn chưa chính thức công bố.
Tuy nhiên để tạo được sự nổi tiếng trước khi quay, một số tài khoản marketing đã tiết lộ các nhân vật chính trước. Hai diễn viên chính là diễn viên của hai công ty.
Diễn viên nữ chính Long Miểu là nghệ sĩ của phân bộ giải trí tập đoàn Cố thị, diễn viên nam chính Ninh Thiên là nghệ sĩ của công ty Nhất Thiên. Cả hai người đều là diễn viên thế hệ mới bắt đầu bùng nổ từ năm ngoái, gần đây rất nổi tiếng, bộ phim này là dự án đã được lên kế hoạch từ năm ngoái, đến tận giữa hè năm nay mới bắt đầu khởi động.
Từ khi bắt đầu viết kịch bản độ hot đã rất cao chứ đừng nói đến sau khi bộ phim này đã được hoàn thiện. Tân Quỳ được nhận vai diễn phụ trong bộ phim này đương nhiên không dám lơ là.
Ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi, toàn bộ thời gian còn lại Tân Quỳ đã xem đi xem lại kịch bản ba lần, rồi sau đó nghiên cứu vai diễn của mình từng chút một.
Nói đến việc chăm chỉ, chỉ cần tân ý quyết tâm, từ nhỏ đến giờ cô chưa bao giờ từ bỏ, cực kỳ kiên trì.
Giống như khi cô nói muốn làm diễn viên vậy.
Trường của Tân Quỳ là Học viện múa Kinh Hoa, cùng với trường học viện điện ảnh Thịnh Minh rất nổi tiếng trong nước, hai trường được biết đến như hai ngón núi lớn của các trường đại học nghệ thuật trong nước.
Cô luôn nghĩ rằng mình yêu thích múa truyền thống, sau khi tốt nghiệp sẽ làm giáo viên dạy múa hoặc một vũ công. Đây cũng là mong đợi lớn nhất của ba Tân và mẹ Tân khi cô còn nhỏ.
Đến khi hai trường Kinh Hoa và Thịnh Minh cùng tổ chức vũ hội để giao lưu. Khi đó, các bạn trong lớp đa số đều để ý đến việc tìm mối quan hệ, chỉ có Tân Quỳ che mặt múa một điệu múa truyền thống, eo nhỏ quyến rũ khiến xung quanh chú ý. Sau khi cô kết thúc bài múa có rất nhiều người hâm mộ cô đến muốn lấy phương thức liên hệ của cô, sau khi Tân Quỳ khéo léo từ chối, cô liền ngồi ở một góc trong khán phòng, xem các học tỷ học trưởng trường Thịnh Minh biểu diễn.
Cho đến nay cô chưa bao giờ quên được cảm giác khi đắm chìm trong diễn xuất lúc đấy, như thể cô đang ở trong từng cảnh của bộ kịch.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ muốn nhanh chóng theo đuổi thứ gì đó như vậy.
Vì vậy Tân Quỳ đã xin được vào giới giải trí nhưng bị từ chối, cô liền nhờ vào cơ hội thiết lập quan hệ ngoại giao của hai trường, làm học sinh trao đổi đến Học viện điện ảnh Thịnh Minh cố gắng học diễn xuất.
Cô đã mất một năm rưỡi nộp đơn xin vào học, trực tiếp hoàn thành các khóa học ở trường trong vòng bốn năm.
Cùng với đó là bước chân đầu tiên của cô vào giới giải trí.
Các trường đại học nghệ thuật như Kinh Hoa và Thịnh Minh đều có những nghệ sĩ đã được ra mắt từ khi còn đang học, phần lớn những người đó nộp đơn xin miễn học và quay về trường khi đến kỳ thi cuối kỳ.
Đối với Tân Quỳ đã học xong sớm, trường sẵn sàng cung cấp cho sinh viên một con đường tắt.
Tuy nói cô có Cố thị làm chỗ dựa nhưng chỉ là hỗ trợ cho cô một phần nhỏ, lý lịch của Tân Quỳ chưa bao giờ bị lộ ra bên ngoài sau khi ra mắt. Bề ngoài cô vẫn là một sinh viên đại học và vẫn chưa tốt nghiệp.
Không ai nghĩ rằng một cô gái chưa đầy hai mươi tuổi này lại cố gắng hết sức để mọi người xung quanh quan tâm mình có thể yên tâm.
Đây cũng là lý do nhà họ Tân cuối cùng không can thiệp vào chuyện của cô nữa.
Muốn nói mệt, quả thực rất mệt. Nhưng Tân Quỳ thực sự sẽ tự mình giải quyết, hoặc là nói cô chưa bao giờ thấy mệt, chỉ cảm thấy bản thân đang từng bước từng bước tiến về phía mặt trời đúng như những gì mình muốn.
Những hình ảnh xảy ra trước đó dừng ngay trước mắt, Tân Quỳ lật trang cuối cùng của kịch bản, kết thúc hồi ức.
Hiện tại cô muốn ở một nơi xa hơn, đẹp hơn, cao hơn nữa.