Ở một khu vực cách Phong Vân Vô Ngân mấy chục km.
Lãnh Như Sương và Vị Ương Nghị đang bay nhanh đi.
Ở phía sau bọn chúng có một đám bát, cửu phẩm võ giả đang theo sát. Những võ giả này vừa bay vừa thấp giọng nói với nhau...
- Mọi người nhìn xem! Là Lãnh Như Sương và Vị Ương Nghị! Bọn chúng là siêu cấp cường giả do Tây Môn đại nhân bồi dưỡng, ta nghe nói Tây Mônđại nhân đã từng ra tay với Phong Vân Vô Ngân, hiển nhiên là cũng muốn bắt sống Phong Vân Vô Ngân, mang tới chỗ của Long Bá Thiên đại nhânđể chép lấy quyển huyền cấp cao cấp huyền khí bí kíp đó. Bây giờ, Lãnh Như Sương và Vị Ương Nghị lao đi nhanh như vậy, phần nhiều là đang làm việc cho Tây Môn đại nhân, đi truy sát Phong Vân Vô Ngân.
- Nghe nói Lãnh Như Sương tu luyện một môn công pháp có thể truy tung, chúng ta đi theo nàng ta, chắc chắn không sai. Chưa biết chừng nàng tađã cảm nhận được khí tức của tên tiểu tử Phong Vân Vô Ngân rồi cũng nên.
- Đúng! Mọi người đi theo! Nhưng... Cánh tay phải của Lãnh Như Sương sao lại bị cụt mất rồi? Chậc chậc, cường giả như nàng ta, ở trong Nham Thạch Thành cũng là hạng không tầm thường, có kẻ nào có thể làm bị thương nàng ta được? Chém đứt cánh tay phải của nàng ta? Lẽ nào là người trong thập đại cao thủ ra tay?
- Cũng chưa biết chừng, ngoài thập đại cao thủ ra, còn có đám thập phẩm cao thủ cũng có thể đả thương Lãnh Như Sương. Ngoài ra, một vài cửu phẩm đỉnh cao cường giả cũng có bản lãnh đả thương được Lãnh Như Sương.
- Đúng rồi, các ngươi thử xem xem, có thể là Phong Vân Vô Ngân làm được không?
- Không thể nào! Phong Vân Vô Ngân tuy rất cường hãn, nhưng tuyệt đối chưa đến mức có thể chém đứt một cánh tay của Lãnh Như Sương được. Hơn nữa, chúng ta nhiều người như vậy, lập đội đi bắt sống Phong Vân Vô Ngân, hắn có mạnh hơn nữa thì cũng vô ích.
- Ha ha, lần này, Long Bá Thiên đại nhân đã tuyên bố, bất kể là đơn độc hành động hay là lập đội, chỉ cần bắt sống được Phong Vân Vô Ngân,, hắn sẽ cho mọi người chép quyển huyền cấp cao cấp huyền khí bí kíp đó. Mọi người cùng hợp lực, tất cả đều có lợi lộc.
...
Ở phía sau đám bát, cửu phẩm võ giả này, dần dần có ngày càng nhiều võ giả tập trung lại, tất cả đều vô chùng hăm hở, không ít kẻ còn không ngừng hô lớn:
- Mọi người thi triển thân pháp theo kịp người ở phía trước, có lẽ sẽ tìm được tới vị trí của Phong Vân Vô Ngân. Theo sát lên, đừng để bị rớt lại. Tốcđộ của ai chậm, tới lúc bắt được Phong Vân Vô Ngân rồi, Long Bá Thiên đại nhân cho chép bí kíp thì sẽ không có phần của người đó đâu.
- Tốc độ nhanh lên! Đừng rớt lại phía sau!
...
Dần dần, phía sau Lãnh Như Sương và Vị Ương Nghị liền có ngày càng nhiều võ giả bay theo, tập hợp thành đội ngũ, thanh thế vô cùng hùng hổ, khiến cho hung thú trên đường đi cũng sợ hãi trốn hết trong hang ổ.
Ở phía trên cùng của đội ngũ, Lãnh Như Sương và Vị Ương Nghị không thèm để ý tới đám võ giả phía sau, cả hai chỉ vừa bay nhanh, vừa nói chuyện với nhau...
- Như Sương, nàng đã cảm nhận được vị trí của Phong Vân Vô Ngân chưa?
- Ở phía trước khoảng km. Lục phẩm huyền khí ba động, rất dễ nhận biết. Ồ? Tiểu tử đó đang thi triển thân pháp, bay về phía trước. Lẽ nào... Lẽ nào hắn đã phát hiện ra chúng ta đang truy tìm hắn?
- Không thể nào!
Vị Ương Nghị kiên quyết phủ định.
- Hắn không tu luyện Thiên Thị Địa Thính Đại Pháp, sao có thể ở ngoài mấy chục km, phát hiện ra chúng ta đang truy đuổi hắn được.
Sắc mặt Lãnh Như Sương trở nên âm trầm:
- Nạp giới của ta bị Phong Vân Vô Ngân cướp mất, quyển Thiên Thị Địa Thính Đại Pháp bí kíp ta cũng để ở trong nạp giới, lẽ nào...
- Hoàn toàn không thể!
Sắc mặt Vị Ương Nghị hoàn toàn không đồng tình.
- Lẽ nào, chỉ trong một đêm hắn đã luyện thành Thiên Thị Địa Thính Đại Pháp? Thiên Thị Địa Thính Đại Pháp, yêu cầu đối với người tu luyện vô cùng hà khắc, cần phải có linh hồn thiên phú, linh hồn phải cường hãn hơn nhiều người bình thường mới có thể tu luyện thành. Tu luyện Thiên Thị Địa Thính Đại Pháp tới trung kỳ mới có thể cảm nhận được sinh cơ trong phạm vi km. Năm xưa nàng đưa bí kíp của công pháp này cho ta xem, ta khổ luyện ba tháng, bởi linh hồn thiên phú không tốt nên còn chưa thể nhập môn. Linh hồn thiên phú của nàng cao hơn ta cả chục lần, cũng phải mất thời gian một năm mới có thể tu luyện công pháp này tới trung kỳ. Lẽ nào nàng tin rằng, Phong Vân Vô Ngân chỉ trong một đêm đã có thể luyện thành. Nếu thực sự như vậy, ta nghi ngờ hắn có phải là người nữa hay không!
- Cũng đúng, vậy chúng ta mau tăng tốc truy đuổi.
...
Phong Vân Vô Ngân vừa thi triển đại thành Tật Phong Bộ thân pháp, nhanh chóng tiến về phía trước, vừa cho linh hồn lực tỏa ra, cảm nhận mọi sinh cơ trong phạm vi km.
- Mẹ kiếp, người truy đuổi ngày càng nhiều, đã lên tới mấy chục người rồi.
Phong Vân Vô Ngân cảm nhận thấy khí tức của mấy chục võ giả đang không ngừng theo sát hắn.
- Cũng tốt. Người truy đuổi càng nhiều càng tốt.
Khóe miệng Phong Vân Vô Ngân lộ ra nụ cười tà dị, rồi đột nhiên chuyển hướng, lao về phía một dãy núi hùng vĩ phía bên trái.
Phong Vân Vô Ngân đang bị một dám võ giả của Nham Thạch Thành bao vây truy đuổi. Lúc này, tu vi của hắn đại tăng, đã hoàn toàn khác trước, bởi vậy bá khí trong lòng cũng tăng lên gấp bội, đâu chịu dễ dàng bị ức hiếp. Hắn liền thi triển Tật Phong Bộ, lao vào một dãy núi trùng điệp.
Dãy núi này là dãy núi rộng lớn nhất trong khu rèn luyện dã ngoại, thậm chí có thể nói, dãy núi này chiếm một phần ba diện tích của khu rèn luyện dã ngoại.
Thế núi hiểm trở, trùng trùng điệp điệp, cổ thụ chọc trời, mây gai chằng chịt, nước suối trong vắt...
Ở trong núi còn có mấy dãy khoáng mạch.
Nhưng, dãy núi này lại có rất ít người đặt chân tới. Nguyên nhân không có gì khác, ở trong núi, có thập phẩm hung thú xuất hiện.
đọc truyện ở
ruyencuatui.Net/ phẩm hung thú.