Thiên Địa Bá Khí Quyết

chương 79: lập đội truy sát

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hung ác bạo ngược! Cường đại vô cùng. Sánh ngang với hậu thiên phẩm cảnh giới võ giả trong nhân loại võ giả, thậm chí là... Hậu thiên phẩmđại viên mãn cảnh giới võ giả.

Ở trong sách có giới thiệu, một vài loại phẩm hung thú có huyết mạch viễn cổ cao quý, tinh thông những loại thiên phú đặc biệt, hô mưa gọi gió, còn cường đại hơn cả phẩm đại viên mãn cảnh giới cường giả.

Dãy núi này, thực chất, là nơi trú ngụ của phẩm hung thú. Khó trách đệ tử lâu năm trong Nham Thạch Thành, bình thường khi đi thám hiểm ở khu rèn luyện dã ngoại cũng không dám tiếp cận gần khu vực này. Chỉ có võ giả tu vi đạt tới phẩm cảnh giới mới dám lập đội tiến vào trong dãy núi này thám hiểm. Võ giả có tu vi phẩm cảnh giới mà đơn độc đi vào trong này, quả thực vô cùng ít ỏi. Trong sách đã từng ghi chép, phẩm hung thú trong dãy núi này có hàng ngàn hàng vạn, có quần cư, có độc cư, có loại bay, có loại đi, có thủy tộc, có thủy bộ lưỡng cư, chủng loại rất nhiều. Bảnđồ dãy núi được dùng mực đỏ khoanh tròn lại, ghi chú rõ “vô cùng nguy hiểm”.

Phong Vân Vô Ngân đơn thân độc mã, muốn dẫn đám truy binh kia xông thẳng vào trong dãy núi.

- Hừ! Trong dãy núi này, phẩm hung thú nhiều vô kể, không sợ chết thì hãy truy sát ta.

Ánh mắt Phong Vân Vô Ngân lóe lên một tia châm biếm, hắn tu luyện Thiên Thị Địa Thính Đại Pháp đạt tới trung kỳ cảnh giới, có thể do thám tất cảmọi sinh cơ trong vòng km, sau khi tiến vào trong dãy núi, vô cùng cẩn thận, lúc nào cũng tỏa linh hồn lực ra, cảm nhận tất cả mọi nguy hiểm ở xung quanh, nên không sợ mù quáng chạy vào chốn tuyệt cảnh.

Hơn nữa, Phong Vân Vô Ngân định ra chiến ước ba năm cùng Da Luật Hồng, nhất định phải tranh thủ từng giây từng phút tu luyện, tiến vào dãy núi này, chiến đấu cùng phẩm hung thú, rèn luyện tâm trí, tôi luyện võ kỹ, nhất định sẽ thu được không ít ích lợi.

Một điểm quan trọng nhất là, trong khu rèn luyện dã ngoại, khu vực duy nhất sinh trưởng cây cao cấp man lực quả, chính là ở sâu trong dãy núi này, là khu rừng có phẩm hung thú Thư Hùng Song Mãng cư ngụ.

Phong Vân Vô Ngân mà muốn tu luyện Thần Man Lực Vương Quyết tới đại thành, đại viên mãn cảnh giới, thần lực lại tăng gấp bội, thì buộc lòng phải mạo hiểm.

Chuyến này tiến vào trong dãy núi này, thứ nhất là để thoát khỏi đám truy binh, thứ hai là nhân cơ hội tôi luyện, thứ ba là hai cao cấp man lực quả, một mũi tên trúng ba đích.

Sau khi tiến vào trong dãy núi, Phong Vân Vô Ngân liền đi bộ trên một con đường nhỏ toàn đá cuội, gió rừng thổi nhẹ qua mặt, hoa rừng đua nở, hương thơm phảng phất, cây gai quấn quanh, bầu trời trong xanh, cảnh sắc vô cùng hấp dẫn, tràn đấy tình thơ ý họa, nhưng Phong Vân Vô Ngân biết, lúc này không phải lúc nhàn tản ngắm cảnh, dưới bức lụa tươi đẹp kia đang ẩn chứa hung hiểm chết người, sát cơ trùng trùng.

Hắn cẩn thận cho linh hồn lực lan ra, cảm nhận mọi sinh cơ trong phạm vi km.

- Cũng may trong vòng km quanh đây không hề có bất cứ hung thú nào cư ngụ, mình có thể an tâm đi một đoạn đường này.

Phong Vân Vô Ngân khẽ thở phào một cái, chậm rãi bước đi. Tiến vào trong dãy núi, hắn không dám thi triển Tật Phong Bộ, đồng thời cũng giải phóng hạt Thiên Địa Đan Điền ra khỏi thân thể, khiến cho thân thể không còn chút huyền khí ba động nào nữa. Dù sao thì những còn phẩm hung thú thiên phú kinh người kia đều có thể từ rất xa cảm nhận được huyền khí ba động của nhân loại võ giả tỏa ra.

Bên ngoài dãy núi.

- Vù vù!

Hai đạo thân ảnh nhanh chóng lao đi, để lại hai đạo tàn ảnh phía sau, cuối cùng dừng chân lại ở bên ngoài dãy núi. Chính là hai phu thê Lãnh Như Sương và Vị Ương Nghị.

Lúc này, hai người đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt ngày càng ngưng trọng.

- Như Sương, tên Phong Vân Vô Ngân đó, quả thực đã tiến vào trong dãy núi này?

Vị Ương Nghị cảm thấy không thể tin nổi.

- Trong tay hắn nhất định có thư tịch bản đồ cần thiết để dùng trong khu rèn luyện dã ngoại, lẽ ra phải biết sự khủng bố của dãy núi này, vậy sao hắn còn dám tiến vào trong? Lẽ nào, hắn thực sự đã luyện thành Thiên Thị Địa Thính Đại Pháp, cảm nhận thấy một đoàn võ giả truy đuổi lại gần, bởi vậy mới tiến vào trong dãy núi này sao?

- Tên tiểu tử này còn to gan hơn cả trời.

Lãnh Như Sương khẽ mi mắt lại.

- Không thể sai được, đã ở trong dãy núi này rồi.

- Như Sương, có đuổi theo không?

Vị Ương Nghị tuy võ đạo tu vi thâm hậu, lại lãnh ngộ ra ba phần kiếm ý, vô cùng cường đại, nhưng cũng không dám tiến vào trong dãy núi này, tiếp tục truy sát Phong Vân Vô Ngân. Nghe nói, ở trong Nham Thạch Thành, trăm ngàn năm nay, đã không biết bao nhiêu phẩm võ giả chết ở trong dãy núi này. Nơi này là hung địa. Tử địa. Chỉ e, chỉ có phẩm đại viên mãn cường giả như Da Luật Hồng mới có thể xông vào thám hiểm ở trong dãy núi này rồi an toàn rút lui.

- A? Tên Phong Vân Vô Ngân đó lẽ nào đã tiến vào trong dãy núi rồi? Vậy... Vậy chúng ta có đuổi theo không?

Một đám đông võ giả phía sau lục tục kéo tới.

Không lâu sau, phía ngoài dãy núi đã tập trung hơn trăm , phẩm võ giả. Bọn chúng cũng giống như Lãnh Như Sương, Vị Ương Nghị, đều không dám tùy tiện xông vào trong dãy núi, kẻ nào cũng như tượng gỗ đứng nguyên tại chỗ, thấp giọng nói với nhau.

- Thôi vậy, thôi vậy, vì một quyển huyền cấp cao cấp huyền khí bí kíp mà bỏ mạng thì thật là không thông minh, ta quay về nhận nhiệm vụ ra ngoài thanh truy sát tán tu còn hơn. Chậc chậc, tên Phong Vân Vô Ngân này đúng là kẻ liều mạng.

Một gã phẩm sơ lỳ võ giả chán nản thở dài, nhoáng một cái liền quay người bỏ đi.

Cũng có không ít kẻ có cùng ý nghĩ với gã phẩm võ giả vừa bỏ đi, bởi vậy, chỉ trong chốc lát đã có mười mấy gã võ giả quay về.

Nhưng, có võ giả bỏ đi thì cũng có võ giả từ phía sau kéo tới, khiến cho võ giả tập trung lại phía ngoài dãy núi ngày càng nhiều.

Một tiếng sau...

Ước chừng đã có khoảng hơn võ giả tập trung tại đây.

Lãnh Như Sương và Vị Ương Nghị vẫn do dự không quyết, không thể quyết định được xem có nên tiếp tục truy đuổi hay không. Mấy trăm võ giả phía sau cũng không dám tùy tiện tiến vào trong dãy núi, chỉ đưa mắt nhìn Lãnh Như Sương và Vị Ương Nghị.

Lúc này, một gã phẩm đỉnh cao cường giả cằm có một bộ râu dê, cười hì hì bước ra, nói với Lãnh Như Sương và Vị Ương Nghị:

[ truyen cua tui dot net ]

- Lãnh Như Sương, Vị Ương Nghị, vẫn mạnh giỏi chứ!

- Hạ Nhất Minh. Xin chào.

Vị Ương Nghị khẽ nhướng mắt lên, lãnh đạm gật đầu đáp lại gã râu dê kia. Gã râu dê này, huyền khí tu vi còn cao hơn Lãnh Như Sương và Vị Ương Nghị một bậc, đã đạt tới phẩm đỉnh cao, đồng thời năm ngoái, vô cùng may mắn lãnh ngộ ra một phần đao ý, tuy không thể sánh được với bất kỳ ai trong số thập đại cao thủ, nhưng lực chiến đấu cũng không thể xem thường.

Hạ Nhất Minh mắt bé tí như hạt đậu, nhưng lại phát ra quang mang đầy xảo trá, hắn vẫn chậm rãi nói:

- Nếu ta đoán không lầm thì phu thê hai ngươi đang truy sát Phong Vân Vô Ngân. Nếu mục đích của chúng ta giống nhau thì chúng ta nên liên kết với nhau, hợp lại thì lực mạnh, phân ra thì lực yếu mà. Bây giờ, khó khăn lớn nhất trước mặt mọi người không phải là Phong Vân Vô Ngân, mà là rất nhiều phẩm hung thú ẩn thân ở trong dãy núi này. Nhưng... Lãnh Như Sương ngươi tinh thông Thiên Thị Địa Thính Đại Pháp, có thể thăm dò được khí tức của hung thú ở trong một khu vực lớn, có thể nói đây là một ưu thế lớn đảm bảo cho tất cả chúng ta tiến vào trong dãy núi này có thể tránh được hiểm nguy.

- Đúng vậy. Lãnh Như Sương tinh thông Thiên Thị Địa Thính Đại Pháp, mọi người đi theo nàng ta, phát hiện khí tức của hung thú liền đi vòng qua, ít nhất có thể đảm bảo cho mọi người được an toàn.

Lập tức, có rất nhiều cường giả liền lên tiếng tán đồng ý kiến của Hạ Nhất Minh, ánh mắt cũng lại tràn ngập sự háo hức.

Hạ Nhất Minh tiếp tục nói:

- Lãnh Như Sương, Vị Ương Nghị, tuy các ngươi thực lực cường hãn, nhưng nếu hai ngươi đơn độc tiến vào trong dãy núi này truy sát Phong Vân Vô Ngân, ta đoán các ngươi cũng không có gan làm việc đó. Nhưng lúc này chúng ta ở đây có tới hơn võ giả, trong đó có tới mấy chục phẩm võ giả, mọi người đồng tâm hiệp lực, lập đội tiến vào trong núi, thanh thế to lớn, gặp phải phẩm hung thú đi một mình, chưa biết chừng còn có thể vây giết, đoạt được thi thể quý báu của phẩm hung thú. Chậc chậc, nếu mà may mắn, giết được phẩm hung thú đã ngưng tụ được nội đan thì sẽ phát tài to.

Hạ Nhất Minh cũng ngày càng trở nên hứng khởi:

- Ngày thường, muốn tập trung được nhiều nhân thủ như vậy để tiến vào trong dãy núi này thám hiểm, thử hỏi có bao nhiều người dám chứ, nhưng hôm nay nhân cơ hội truy sát Phong Vân Vô Ngân, mọi người đều tập trung ở đây, đây chính là một cơ hội lớn. Thế này đi, Lãnh Như Sương, Vị Ương Nghị, hai người chủ trì hành động lần này, săn được phẩm hung thú, hai ngươi được / lợi lộc, tám phần còn lại mọi người chia đều. Sau khi bắtđược Phong Vân Vô Ngân, mọi người cùng tới chỗ của Long Bá Thiên đại nhân lĩnh thưởng, chép quyển huyền cấp cao cấp huyền khí bí kíp đó, thếnào?

- Lãnh Như Sương! Ngươi tinh thông Thiên Thị Địa Thính Đại Pháp, dự liệu được tiên cơ, tính toán không bao giờ sai sót, ngươi còn do dự gì nữa. Mấy trăm võ giả tập trung ở đây, cùng mưu đại sự, đây thực sự là lần đầu tiên có việc như vậy. Mọi người nguyện ý nghe lệnh của ngươi. Ngươi còn do dự gì nữa.

Một gã hậu thiên phẩm đỉnh cao võ giả, thân thể cường tráng, giọng nói như chuông vỡ, kêu lớn.

Lời nói vừa dứt, mấy trăm gã võ giả cùng lên tiếng hô lên:

- Lãnh Như Sương, Vị Ương Nghị, mọi người lập đội tiến vào trong núi thôi.

Lãnh Như Sương và Vị Ương Nghị đã sớm xiêu lòng. Vị Ương Nghị thấp giọng nói:

- Như Sương, thực ra ta đã sớm muốn tiến vào trong dãy núi này săn phẩm hung thú, nhưng không thể tìm được nổi nhân thủ, hai phu thê chúng ta, cho dù liên thủ, muốn giết được phẩm đỉnh cao hung thú cũng chỉ là chuyện nằm mơ. Hôm nay, hơn võ giả liên kết lập đội, gặp phải phẩm đỉnh cao hung thú mà đi một mình, tất cả cùng lao lên, loạn đao chém giết, nếu có thể đoạt được một viên nội đan thì... Thì... Đối với tu vi của chúng ta, quả thực sẽ có ích lợi không thể tưởng tượng nổi.

Khi nói, ngữ âm của Vị Ương Nghị cũng đã có chút run run.

- Được!

Lãnh Như Sương cuối cùng đã gật đầu đồng ý, rồi lập tức cao giọng nói:

- Nếu mọi người đều có ý nguyện tiến vào trong dãy núi này để thám hiểm, vậy thì cùng vào thôi. Nhưng, mọi người bắt buộc phải nghe theo lệnh của phu thê ta, ở trong núi nhất định không được làm chuyện lỗ mãng. Ta sẽ luôn tỏa linh hồn lực ra, trinh sát khí tức của hung thú trong phạm vi km, chỉ cần cẩn thận một chút thì có thể đảm bảo cho mọi ngươi được an toàn. Gặp phải phẩm hung thú đi một mình, mọi người đều phải dốc sức chiến đấu, không được bỏ chạy.

- Được! Quyết định như vậy đi. Chúng ta có hơn người, vây giết phẩm hung thú sao cần phải lâm trận bỏ chạy chứ. Tiến vào trong núi thôi.

Mấy trăm võ giả nhất tề hô lớn, thanh thế rất to lớn, rồi chỉ giây lát sau, tất cả đều thi triển thân pháp, xếp thành đội, tiến vào trong núi.

...

Phong Vân Vô Ngân chậm rãi bước đi trên con đường nhỏ giữa núi, linh hồn lực tỏa ra, thi triển Thiên Thị Địa Thính Đại Pháp, không ám khinh xuất.

Lúc này...

- Khí tức thật là hung bạo!

Đột nhiên, Phong Vân Vô Ngân phát hiện ra, ở cách mấy chục km về phía bên trái đang có một cỗ khí tức vô cùng hung bạo của phẩm hung thú tỏa ra, vô cùng đáng sợ. Nhưng, ở xung quanh chỉ có khí tức của một con phẩm hung thú này mà thôi.

- Là một con phẩm hung thú sống một mình. Ta có nên tiếp cận nó, sau đó tìm cơ hội giết nó không nhỉ?

Phong Vân Vô Ngân thè lưỡi ra liếm môi, ánh mắt lóe lên mấy đạo kiếm ý, rồi rắn rỏi quyết định:

- Mẹ kiếp, rụt rè sợ hãi làm gì chứ? Nếu đã tiến vào trong núi rồi thì không được co chân rụt tay lại, trước sợ sói sau sợ hổ thì còn làm được đại sự gì chứ. Làm thôi!

Phong Vân Vô Ngân hít sâu một cái, hạt Thiên Địa Đan Điền lập tức nhập thể, phẩm huyền khí ba động bao trùm toàn thân, thi triển Tật Phong Bộ đại thành cảnh giới, nhanh chóng lao về phía nơi cư ngụ của con phẩm hung thú kia.

Sau khi dùng Thiên Thị Địa Thính Đại Pháp trung kỳ cảnh giới để dò xét cảm nhận, Phong Vân Vô Ngân đã phát hiện ra chính xác vị trí của con phẩm hung thú đó.

Phong Vân Vô Ngân vừa thi triển Tật Phong Bộ nhanh chóng hướng về phía con phẩm hung thú đó, vừa cẩn thận tiếp tục dò xét trong phạm vi km ở xung quanh xem có còn phẩm hung thú khác xuất hiện hay không.

- Cũng may mà trong dãy núi này có vô số phẩm hung thú cư ngụ, nhưng dãy núi này cũng rộng lớn vô cùng, bởi vậy, nơi cư ngụ của hung thú cũng cách nhau rất xa. Nếu mà ở gần nhau quá, mình căn bản không thể hạ thủ được...

Phong Vân Vô Ngân thầm nghĩ:

- Còn mấy km nữa là tới gần con hung thú đó rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio