Luyện Thần Man Lực Vương Quyết tới đại thành có thể đột nhiên tăng thần lực thêm cân nữa, hơn nữa, độ cứng rắn dẻo dai của nhục thân cũng tăng lên rất nhiều.
Hiện tại, nhục thân của Phong Vân Vô Ngân đã tương đối cường hãn rồi. Vừa rồi trúng một trảo của Nham Tương Tê Liệt Báo, hông của Phong Vân Vô Ngân bị thương đầm đìa máu, nhưng lúc này, máu đã ngừng chảy, vết thương đã bắt đầu đóng vảy, tuy vẫn còn hơi đau nhưng không đáng ngại nữa, không ảnh hưởng tới vận động, trừ khi lại chiến đấu kịch liệt khiến vết thương bị rách ra, nếu không chỉ sau mấy ngày là vết thương sẽ lành lặn hoàn toàn.
Đó chính là lợi ích của việc không ngừng tu luyện Thần Man Lực Vương Quyết, không ngừng ăn thịt viên, không ngừng tôi luyện nhục thân.
Phong Vân Vô Ngân xé rách chiếc áo đã rách nát, nhìn lên những vết thương đã thành sẹo trên thân thể hắn, thản nhiên cười nói:
- Những vết thương này đều có giá trị của nó.
Rồi hắn lập tức nhíu mày:
- Đám ngu ngốc đó quả nhiên dai như đỉa đói, lại bám theo rồi.
Nhưng rồi ngay lập tức, hắn lại cười sảng khoái:
- Ha ha ha! Mười ngày trước, số lượng của đám ngu ngốc đó lên tới hơn người, nhưng lúc này chỉ còn lại đạo khí tức. Như vậy, bọn chúng trên đường truy sát mình tổn thất cũng vô cùng nặng nề. Đám phẩm hung thú kia cũng không phải hạng tầm thường. Muốn truy sát mình, đương nhiên phải trả giá. Đợi khi mình hái được cao cấp Man Lực Quả, tu luyện Thần Man Lực Vương Quyết tới đại thành cảnh giới, đại viên mãn cảnh giới sẽ nhất định quay lại, chém giết sạch bọn chúng. Bọn chúng trên đường truy sát cũng đã giết được vài con phẩm hung thú, thu hoạch không ít, thêm vài vật tư tài sản bọn chúng mang theo bên mình cũng không ít, mình tấn công lại, giết người cướp của, thật là tuyệt diệu.
Phong Vân Vô Ngân tính toán một hồi rồi thi triển Tật Phong Bộ đại thành cảnh giới, ẩn mình vào bóng đêm.
Phương hướng đi của hắn chính là khu vực duy nhất trong khu rèn luyện dã ngoại có sinh trưởng cao cấp Man Lực Quả.
Phong Vân Vô Ngân sớm đã xem kỹ quyển sách giới thiệu về khu rèn luyện dã ngoại, địa hình của khu rèn luyện dã ngoại này hắn cũng đã thuộc như lòng bàn tay. Ở sâu trong dãy núi này có một khu rừng cổ, ở trong rừng có mọc xen kẽ một vài cây cao cấp Man Lực Quả, kết thành một lượng ít ỏi cao cấp Man Lực Quả vô cùng quý giá. Hơn nữa, ở trong khu rừng cổ này có một con phẩm hung thú vô cùng cường đại cư ngụ, Thư Hùng Song Mãng.
Ở trên sách chỉ có nhắc tới tên Thư Hùng Song Mãng, không hề có bất cứ giới thiệu gì... Bao gồm ngoại hình, tập tính, điểm yếu, phương thức công kích... Đều trống không.
Nhưng, ở phía dưới cái tên Thư Hùng Song Mãng, có một hàng chữ màu đỏ rất bắt mắt: Dưới cảnh giới tiên thiên, không được lại gần.
- Lẽ nào con Thư Hùng Song Mãng đó đã đạt tới tiên thiên cảnh giới. Không đúng, Chúc lão đã từng nói, ở trong khu rèn luyện dã ngoại, hung thú có cấp bậc cao nhất cũng chỉ là phẩm hung thú, chưa từng xuất hiện tiên thiên hung thú. Có lẽ, Thư Hùng Song Mãng đó là một loại hung thú tươngđối cường hãn trong số các loại phẩm hung thú.
Trong đầu Phong Vân Vô Ngân xuất hiện một loạt các loại ý niệm, nhưng tốc độ thì vẫn không hề chậm lại, thi triển Tật Phong Bộ, dần tiến vào sâu trong núi, tiến vào nơi cư ngụ của Thư Hùng Song Mãng. Hắn biết rõ Thư Hùng Song Mãng vô cùng thần bí và cường đại, nhưng hắn vẫn không hềsợ hãi. Hiện tại, thần lực của hắn tăng mạnh, kiếm ý tăng tiến, lực chiến đấu tăng vọt, bá khí trong người cũng dần hình thành, không chút sợ hãi bất cứ điều gì. Sự hấp dẫn của Thần Man Lực Vương Quyết đại thành cảnh giới quả thực khó cưỡng lại nổi. Bởi vậy, bất luận thế nào, hắn cũng phải đi ngó xem một cái, nếu có cơ hội liền hái cao cấp Man Lực Quả, luyện thành Thần Man Lực Vương Quyết đại viên mãn.
Vừa đi vừa tu luyện vừa tránh phẩm hung thú kết thành bầy đàn vừa săn bắt phẩm hung thú đi một mình, luyện hóa thịt viên, thời gian bảy ngày trong nháy mắt đã trôi qua.
Trong bảy ngày này, Phong Vân Vô Ngân đã giết thêm được con phẩm hung thú nữa, luyện hóa được viên thịt viên, nhưng bụng vẫn vẫn không hề có cảm giác đói, chỉ ngửi thấy mùi thơm của thịt viên là đã có cảm giác chán ngấy, bởi vậy, trong ngày này, Phong Vân Vô Ngân không ăn thịt viên thịt viên nào nữa, cũng không tăng thêm được cân thần lực nào, đành phải tích trữ thịt viên ở trong nạp giới.
Cuối cùng, đến ngày thứ , Phong Vân Vô Ngân đã tiến vào khu vực còn cách nơi cư ngụ của Thư Hùng Song Mãng km.
Hoa cỏ tươi sắc, cổ thụ chọc trời, nước suối trong vắt, thác nước tuôn chảy... Cảnh tượng vô cùng hấp dẫn, như thể trong chốn thần tiên!
Phong Vân Vô Ngân dừng chân bên một con suối, vốc nước rửa mặt, lẩm bẩm một mình:
- Đẹp thật! Không chỉ cảnh vật đẹp, mà còn tràn ngập mùi hương của dược liệu, dược thảo cũng sinh trưởng thành từng đám.
Phong Vân Vô Ngân đưa mắt nhìn ra, bờ suối đối diện có một loại cây giống như hoa cúc dại, cành cây đã ngả vàng, loại thực vật này thực ra là một trong những nguyên liệu để luyện chế giải độc đan cao cấp, Thanh U Cúc.
Còn bốn xung quanh còn sinh trưởng rất nhiều Ma Hoàng Quả, Kiếm Lan Diệp, Dưỡng Thần Đằng, Huyết Tinh Khuẩn...
Phong Vân Vô Ngân đi trên con đường ngoằn ngoèo, giẫm chân lên những viên đá kỳ lạ tựa như phỉ thúy, thầm nghĩ, nơi này có lẽ là khu vực đẹp nhất, dược thảo sinh trưởng dày đặc nhất ở trong dãy núi này.
Nhưng Phong Vân Vô Ngân căn bản không hề có tâm trạng để ý tới những thứ đó, bởi hắn cảm thấy vô cùng quỷ dị, vô cùng quái dị.
Khu vực này rất an tĩnh.
An tĩnh tới quỷ dị.
Phong Vân Vô Ngân thi triển Thiên Thị Địa Thính Đại Pháp để thăm dò, linh hồn lực lan tỏa ra, phát hiện trong phạm vi km không chỉ không hề có khí tức của hung thú, mà ngay cả chim chóc, côn trùng sâu bọ bình thường cũng không hề có lấy một con.
Đó tuyệt đối là một hiện tượng trái tự nhiên.
Không có khí tức của hung thú là điều bình thường, bởi dãy núi này vô cùng rộng lớn, không thể chỗ nào cũng có phẩm hung thú được, như vậy chẳng khác nào mớ rau giữa chợ. Nhưng còn chim chóc côn trùng, những loại sinh vật này không nên tuyệt tích mới đúng.
Phong Vân Vô Ngân càng đi, trong lòng càng chấn kinh, chỉ cảm thấy mình dườn như đã tiến vào một khu mộ khổng lồ chỉ toàn tử khí.
Nhưng đã tới rồi, thì cho dù có quỷ dị thế nào cũng không thể nào quay đầu lại được. Phong Vân Vô Ngân cẩn thận đem linh hồn lực mở rộng ra, cảm nhận mọi nguy hiểm ẩn giấu ở trong phạm vi km quanh hắn.
Trên đường di, mùi dược liệu ngày càng nồng đượm, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy nhân sâm ngàn năm, linh chi, hoàng tinh, kỳ hoa dị thảo nhiều không kể xiết.
Tới về sau, thiên địa linh khí và dược khí nồng đượm hòa quyện vào nhau, như thể hóa thành thực thể, biến thành từng đám mây lơ lửng giữa không trung.
Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy hắn như rơi vào cõi mộng vừa tuyệt đẹp lại vừa quái đản, hai mắt của hắn trở nên mơ hồ, ngây ngốc nhìn từng đám mây lơ lửng quanh người hắn, dược khí và thiên địa linh khí vô cùng nồng đượm quấn quanh hắn, vô cùng quỷ dị.