- Quách huynh phải không?
Gã Đỗ Kiệt đó cười tủm tỉm nói với Phong Vân Vô Ngân:
- Lẽ nào, Quách huynh cũng muốn lọt vào trong số ba người mạnh nhất của đại hội kén rể? Ha ha, tạ hạ Đỗ Kiệt, Hải Kình Đảo thiếu đảo chủ, có một lời khuyên.
- Ồ? Đỗ thiếu gia có gì muốn nói?
Phong Vân Vô Ngân mặt không chút biểu cảm:
- Xin cứ nói.
- Ha ha! Được lắm! Nếu Quách huynh đã thẳng thắn như vậy thì tại hạ cũng không vòng vo nữa.
Đỗ Kiệt chậm rãi nói:
- Quách huynh trời sinh thần lực, xem ra nhất định đã ăn không ít bảo vật trong đất trời, tu luyện một môn luyện thể công pháp tới cảnh giới rất cao. Tu vi này, nếu muốn kiếm một công việc ở chỗ tam thiếu gia thì hoàn toàn thừa sức, nhưng... Nếu muốn có chút thành tích ở trong đại hội kén rể thì e rằng..., hì hì, e rằng có chút không biết tự lượng sức mình. Tại hạ có ý tốt khuyên nhủ, sao Quách huynh không sớm từ bỏ ý định tham gia đại hội kén rể, an phận phò tá tam thiếu gia, chuyện tự chuốc nhục vào thân, ta khuyên Quách huynh ít làm thì tốt hơn.
- Ha ha ha!
Phong Vân Vô Ngân cười lớn:
- Đỗ huynh, nếu mọi người đều là người thẳng thắn, vậy ta cũng có một lời muốn nói thẳng với Đỗ huynh.
- Ồ?
- Đỗ huynh, chó không nên bắt chuột thay mèo, ngươi cũng đừng nên xen vào việc của người khác.
Phong Vân Vô Ngân nói đầy châm biếm.
- Rầm!
Đỗ Kiệt đột nhiên đập bàn, đứng thẳng dậy, mặt tái xanh:
- Tên họ Quách kia, đừng thấy ta nể mặt mà không biết xấu hổ.
Ba gã trung niên nam tử ngồi cạnh Đỗ Kiệt cũng cùng đứng dậy, toàn thân tỏa ra uy áp cuồn cuộn, không ngừng tuôn về phía Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân hoàn toàn không chút e sợ, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Đỗ Kiệt.
- Được rồi, các vị đều là hảo bằng hữu, có thể nể mặt tại hạ một chút, chớ nên nóng giận.
Lý Tu cuối cùng cũng lên tiếng.
- Tên họ Quách kia, ngươi được lắm! Hôm nay ta nể mặt tam thiếu gia, tạm thời không so đo với ngươi.
Đỗ Kiệt vô cùng ngoan độc trừng mắt với Phong Vân Vô Ngân một cái rồi ngồi xuống, ba gã tùy tùng cũng tràn đầy sát khí nhìn Phong Vân Vô Ngân, rồi chậm rãi ngồi xuống.
Tiếp đó, Lý Tu vỗ vỗ tay, yến tiệc chính thức bắt đầu, vô số thị nữ thân hình kiều mỵ, y phục mỏng manh như cánh ve, tay bê các loại đĩa khay, lần lượt dâng các món sơn hào hải vị lên, dáng đi thướt tha yểu điệu như cành liễu mùa xuân, ánh mắt nhìn về phía tán tu hoặc tràn ngập vẻ kiệu mỵ khiêu gợi, hoặc đầy vẻ yếu đuối dễ thương, hoặc vẻ lạnh lùng xa cách, khiến cho đám tán tu hồn siêu phách lạc, tay chân không ngừng đưa ra sờ đón vuốt ve.
Tuy thân thể của Phong Vân Vô Ngân mới chỉ có tuổi, nhưng tư duy thì đã có kinh nghiệm hai mươi mấy tuổi ở kiếp trước, không ngừng thầm kinh ngạc trước sự xa hoa của Lý Tu.
Yến tiệc kéo dài hơn một giờ đồng hồ rồi mới kết thúc.
- Quách huynh, xin mời đi theo ta.
Sau khi yến tiệc kết thúc, Lý Tu nói khẽ bên tai Phong Vân Vô Ngân.
Phong Vân Vô Ngân khẽ gật đầu, đi theo Lý Tu.
Lý Tu đưa Phong Vân Vô Ngân tới một gian phòng yên tĩnh. Trong phòng có mấy trung niên nam tử khí tức trầm ổn, huyền khí tu vi đạt tới phẩm bảo vệ.
Lý Tu mời Phong Vân Vô Ngân ngồi xuống.
- Quách huynh, tại hạ chuẩn bị một phần lễ gặp mặt, hi vọng Quách huynh nhận cho.
Lý Tu không hề vòng vo, cười nói với Phong Vân Vô Ngân.
- Được, được!
Phong Vân Vô Ngân thuận miệng trả lời, thầm nghĩ, để ta xem xem ngươi dùng vốn liếng thế nào để chiêu mộ ta. Trong Hoàng Thạch Thành giết gã tán tu, gã tông môn đệ tử, sau đó lại giết gã tán tu, trong dó có cả Bạch Hổ, trong bữa tiệc lại giết chết một mụ phẩm tán tu.
Những thứ này chính là vốn liếng để Phong Vân Vô Ngân mặc cả.
Bây giờ là lúc nhìn xem Lý Tu chuẩn bị bỏ ra bao nhiêu vốn liếng để trao đổi với Phong Vân Vô Ngân.
- Bốp!
Lý Tu vỗ vỗ tay.
Một giây lát sau, thiếu nữ xinh đẹp, tay bê khay từ ngoài sảnh bước nhẹ nhàng bước vào, dáng điệu thướt tha, người chưa vào mùi hương đã nhẹ nhàng bay tới.
Phong Vân Vô Ngân đưa mắt nhìn qua, thiếu nữ này tuyệt đối chưa vượt quá tuổi, thân thể hoàn mỹ, đường cong ẩn hiện, làn da trắng muốt như ngọc, ánh mắt lúng liếng, đầy vẻ yếu đuối khiến người khác phải yêu thương che chở.
Đều là mỹ nhân tuyệt đỉnh trong thiên hạ. Vưu vật!
Quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành!
thiếu nữ đi tới trước mặt Phong Vân Vô Ngân và Lý Tu, cùng quỳ xuống, hai tay nâng cao khay lên, thanh âm dịu dàng nói:
- Tam thiếu gia, Quách thiếu đảo chủ.
- Quách huynh, xin mời xem.
Lý Tu cao giọng giới thiệu.
- Ta đã chuẩn bị cho Quách huynh vạn lượng vàng, một quyền huyền cấp trung cấp chùy pháp bí kíp, hạt cao cấp tôi thể đan để tôi luyện nhục thể, củ nhân sâm ngàn năm, còn có một bình tinh huyết của phẩm hung thú Hỏa Diệm Điêu... Quách huynh, có hài lòng không?
Nói rồi, Lý Tu cười đầy ẩn ý:
- Ngoài ra, thiếu nữ này đều là tuyệt thế mỹ nhân ta đã khổ công tìm kiếm, thiếu nữ này từ nhỏ đã được dạy dỗ, am hiểu thuật giường chiếu, hơn nữa còn biết luyện chế các loại đan dược phục vụ cho việc nam nữ hoan lạc, ngoài ra, bọn chúng đều là xử nữ... Tất cả đều tặng cho Quách huynh, suốt đời làm nô lệ, Quách huynh có thích không? Ha ha!
Hắn lộ ra nụ cười mà tất cả nam nhân đều hiểu ý nghĩa của nó.
thiếu nữ kia đều đưa mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân, hoàn toàn không có cảm giác xấu hổ khi bị người khác dùng làm lễ vật dâng tặng, ngược lại còn tràn ngập vẻ kiều mỵ mê hoặc.
Phong Vân Vô Ngân khẽ nhíu mày, không nhịn được cười:
- Tam thiếu gia, ta ngàn dặm từ Đông Hải Nộ Chùy Đảo tới Vạn Tiên Thành không phải để thăm thú thưởng ngoạn, mục đích của ta là đoạt được ngôi quán quân của đại hội kén rể, trở thành hôn phu của Lý Thanh Thanh, ngươi tặng mỹ nữ cho ta, việc này là bị vợ tương lại Lý Thanh Thanh của ta biết được, e rằng nàng ta sẽ không vui.
- A?
Lý Tu tròn mắt:
- Quách... Quách huynh, ngươi... Ngươi... Lại mơ tưởng tới Lý Thanh Thanh tiểu thư... Ngôi quán quân của đại hội kén rể? Khục khục, Quách huynh, ta nói thật với ngươi, trong đại hội kén rể lần này, bao gồm cả Quách huynh, tổng cộng có người, đều là thiên tài, giống như Đỗ Kiệt, Lưu Như Sơn, Liễu Bưu, Kim Tử Hàn mà hôm nay Quách huynh đã nhìn thấy, tu vi ít nhất đều là phẩm đỉnh cao, trong đó Lưu Như Sơn, Liễu Bưu đã đạt tới phẩm sơ kỳ, thậm chí... Bọn chúng, bọn chúng đã lãnh ngộ ra “ý”, thứ mà võ giả đều mơ tưởng tới, thực lực đó, ở trong Chiến Tần Đế Quốc ngũ đại tông môn đều có thể gọi là nhân tài. Bọn chúng tâm cao khí ngạo, ta đã bỏ ra vô số vàng bạc châu báu đều không thèm để ý tới, không thèm chấp nhận sự chiêu mộ của ta. Còn đám hộ vệ đi theo bọn chúng, tu vi không thể đoán nổi, thực sự là tuyệt thế cường giả trong môn phái của bọn chúng. Ngoài bốn người này ra, theo tin tức tại hạ biết được, trong số thiếu đương gia tham gia đại hội kén rể lần này, ít nhất có người thực lực vượt qua Đỗ Kiệt, Kim Tử Hàn, Lưu Như Sơn, Liễu Bưu... Nghe nói, Hoàng Tuyền Đảo thiếu đảo chủ Đế Huyền, chỉ mới tuổi đã đạt tới phẩm đại viên mãn, lãnh ngộ ra phần kiếm ý, là đệ nhị thiên tài trong đám thanh niên giới tán tu trong Chiến Tần Đế Quốc, ngoài Lý Thanh Thanh tiểu thư ra, thực lực vô cùng cường hãn. Thực ra, ngôi quán quân của đại hội kén rể lần này, thực sự là vật trong túi của Đế Huyền thiếu đảo chủ, những người khác chỉ có thể tranh vị trí thứ hoặc thứ ... Quách huynh, tuy ngươi thực lực cường hãn, tâm tính kiênđịnh, đảm lược hơn người, nhưng nếu muốn đoạt ngôi quán quân, việc này... Việc này... Có chút... Có chút... Không biết trời cao đất dày là gì... Quách huynh, tại hạ coi ngươi là người thân tín, nên mới nói thật như vậy, xin đừng trách, đừng trách!
- Đế Huyền? tuổi, hậu thiên phẩm đại viên mãn cảnh giới, phần kiếm ý?
Phong Vân Vô Ngân lẩm bẩm mấy câu, rồi lập tức nói lớn:
- Tam thiếu gia, ta xưa nay dũng cảm tiến lên phía trước, tranh đoạt ngôi quán quân, có cạnh tranh là việc tốt, nhưng, tất cả những người cạnh tranh sẽ đều làđá lót đường để ta bước lên ngôi quán quân. Ngươi không cần nói nhiều, việc ngươi cần làm là cố gắng cung phụng ta, cung cấp tài nguyên để ta tu luyện. Tam thiếu gia yên tâm, chỉ cần ta đoạt được ngôi quán quân của đại hội chọn rể lần này, trở thành hôn phu của Lý Thanh Thanh, nhất định sẽ giúp ngươi đoạtđược chức vị ngoại thành thành chủ, đại ca và nhị ca của ngươi, tất cả cao thủ trong tay bọn chúng, ta sẽ tìm cơ hội giết hết là xong.