Tất cả những lời này vô cùng bá đạo, khiến Lý Tu không thể phản bác, trong lòng thầm không ngừng gật đầu.
Phong Vân Vô Ngân không phải là kẻ nông nổi ngạo mạo, hắn biết rõ, con đường võ đạo như thuyền ngược dòng nước, không tiến lên thì sẽ bị cuốn lùi lại, nếu cứ lo lắng sợ sệt thì sẽ rất không có lợi cho việc tu luyện, cho dù cảnh giới có tăng lên thì tâm tính cũng khó mà có chút đột phá.
Bởi vậy, gặp phải vật cản đường thì phải loại bỏ hết.
Một tướng thành danh, vạn xương khô.
Đương nhiên, tự tin đến từ thực lực, Phong Vân Vô Ngân khoát tay nói:
- Tam thiếu gia, những thứ đan dược, bí kíp, mỹ nữ, nhân sâm ngàn năm, tinh huyết của phẩm hung thú... Ta đều không cần! Nếu ngươi thực tâm muốn cung phụng ta, thì hãy cho ta...
- Quách huynh, ngươi... Ngươi muốn gì?
Lý Tu hỏi.
- Thi thể của con phẩm hung thú!
Phong Vân Vô Ngân trực tiếp lên tiếng.
- Gần đây ta đang tu luyện một môn vô thượng ma công, cần rất nhiều thi thể của phẩm hung thú, ngươi tạm thời đưa ta thi thể của con phẩm hung thú rồi tính sau.
- A?
Cho dù Lý Tu vô cùng giàu có, nhưng nghe thấy yêu cầu vô cùng bá đạo của Phong Vân Vô Ngân, cũng giật mình kinh hãi:
- Thi thể... Của con phẩm hung thú?
Cần phải biết rằng, phẩm hung thú đứng đầu trong hậu thiên hung thú, vô cùng khó săn bắt. Thi thể của phẩm hung thú, mỗi một bộ, giá cả đều vô cùngđắt đỏ.
Đương nhiên, Vạn Tiên Thành là nơi tập trung của phần lớn tán tu trong Chiến Tần Đế Quốc, trong thành lại có rất nhiều chợ giao dịch, trường đấu giá quy mô lớn, bởi vậy, tán tu đi săn hung thú hàng ngày đều mang thi thể của hung thú săn được về Vạn Tiên Thành buôn bán.
Có thể nói, muốn mua thi thể của phẩm hung thú ở trong Vạn Tiên Thành, con, mấy trăm con đều không phải là vấn đề, quan trọng là...
Giá cả!
Giá cả của thi thể một con phẩm hung thú, không có mấy chục vạn lượng vàng thì không thể mua nổi.
Phong Vân Vô Ngân mở miệng là yêu cầu thi thể của con phẩm hung thú, như vậy chẳng phải là ngửa tay đòi Lý Tu mấy ngàn vạn lượng vàng hay sao?
Lý Tu là con trai của Vạn Tiên Thành ngoại thành thành chủ, có cơ nghiệp của riêng mình, hàng ngày đều được thu lợi từ tiền phí vào thành của vô số tán tu, tiền lợi nhuận từ các sản nghiệp trong thành, đảm bảo cho Lý Tu có một gia tài không nhỏ, ít nhất cũng lên tới mấy tỷ lượng vàng. Nhưng, hắn chiêu mô hàng trăm tán tu, tài nguyên để cung phụng cũng là một khoản chi tiêu không nhỏ.
Muốn ngay một lúc đưa ra mấy ngàn vạn lượng vàng để cung phụng cho một gã tán tu, Lý Tu vẫn chưa có được khí phách đó.
- Quách huynh... Thi thể của con hung thú... Cái này... Cái này thật là làm khó tại hạ. Thế này vậy, cỗ thi thể của phẩm hung thú, thế nào? Ngày mai ta sẽ cho người đưa tới cho Quách huynh... cỗ thi thể!
Lý Tu do dự một lát rồi nói.
- Ha ha ha!
Phong Vân Vô Ngân đứng thẳng lên.
- Tam thiếu gia, ngươi cho ta là hạng gì chứ, mục tiêu của ta là quán quân của đại hội chọn rể, hùng tâm tráng chí, không ai sánh nổi, tất cả mọi chướng ngạiđều sẽ bị đạp đổ. Những kẻ tán tu mà ngươi nuôi dưỡng kia có thể sánh được với ta sao? Thi thể của con phẩm hung thú, nếu tam thiếu gia đồng ý bỏ ra, sau này ta nhất định sẽ báo đáp, nếu không thể chấp nhận yêu cầu cỏn con này, ta cũng không cần lưu lại phủ đệ của tam thiếu gia nữa.
Nói rồi, Phong Vân Vô Ngân ra vẻ muốn bỏ đi.
- Quách huynh! ... bộ thi thể của phẩm hung thú!
Lý Tu vội nói.
Phong Vân Vô Ngân không thèm để ý, đi thẳng ra ngoài.
- ! Quách huynh xin dừng bước! bộ thi thể!
Lý Tu cũng không muốn từ bỏ một nhân tài có thủ đoạn ngoan độc, giết người như giết chó gà như Phong Vân Vô Ngân, nên nén đau lên tiếng giữ lại.
Phong Vân Vô Ngân vẫn không thèm để ý, bước chân không hề dừng lại, đi thẳng ra ngoài cửa.
Đúng lúc đó, một thanh âm bình thản vang lên bên tai Lý Tu:
- Tam thiếu gia, chấp nhận yêu cầu của hắn.
Nghe thấy vậy, Lý Tu không suy nghĩ lâu, thở dài nói:
- Được rồi, được rồi! Quách huynh, thi thể của con phẩm hung thú, trưa ngày mai tại hạ sẽ chuẩn bị đưa tới cho Quách huynh.
Thân hình Phong Vân Vô Ngân dừng lại, rồi chậm rãi quay người:
- Như vậy thì thật đa tạ tam thiếu gia. Ta cần một nơi yên tĩnh không bị ai quấy rầy, thi thể của con phẩm hung thú vừa tới, ta sẽ bế quan tu luyện, cố gắng xuất quan trước khi đại hội chọn rể diễn ra, tranh đoạt ngôi quán quân.
- Ừ!
Lý Tu gật đầu, nói với thiếu nữ đang quỳ trên đất:
- Các người đưa Quách thiếu đảo chủ tới Ám Hương Điện, truyền lệnh, không được ta cho phép, ai cũng không được quấy rầy Quách thiếu đảo chủ tu luyện.
- Dạ! Tam thiếu gia!
thiếu nữ chầm chậm đứng dậy, theo sau Phong Vân Vô Ngân đi ra khỏi sảnh.
Sau khi Phong Vân Vô Ngân rời đi, Lý Tu cười khổ nói:
- Hoàng thúc thúc, tiêu tốn mấy ngàn vạn lượng vàng đi nuôi dưỡng một gã tán tu, đây là chuyện điệt nhi lần đầu tiên làm. Nếu Hoàng thúc thúc không lên tiếng, điệt nhi nhiều nhất cũng chỉ đưa hắn con phẩm hung thú.
Đột nhiên, một lão nhân không biết từ đâu đi bước ra, đứng bên cạnh Phong Vân Vô Ngân.
Mấy gã phẩm đại viên mãn võ giả đều quỳ gối cung kính:
- Hoàng tiền bối!
Vị Hoàng tiền bối đó khoảng sáu bảy chục tuổi, khí tức toàn thân lúc có lúc không, thoạt nhìn già nua, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại lóe lên tinh quang.
Hắn nhìn theo bóng Phong Vân Vô Ngân đang dần xa, cười đầy ẩn ý.
- Hoàng thúc thúc, ngươi cho rằng hao tốn nhiều như vậy để nuôi dưỡng thiếu niên này, đáng giá sao?
Lý Tu lại lên tiếng, ngữ khí không chắc chắn lắm, có cảm giác như vừa bị ngươi khác lừa mất một vố.
Lão nhân kia lắc đầu cười:
- Tam thiếu gia, nếu ta nói cho ngươi biết, tiểu tử đó đã có phẩm chất đột phá lên tiên thiên nhục thể, lãnh ngộ ra ít nhất là phần kiếm ý, ngươi còn cho rằng ngươi bị lỗ chứ? Tuổi của hắn tuyệt đối không quá , có thành tựu như vậy, có thể gọi là thiên tài tuyệt thế.
- Hắn... Lãnh ngộ ra ít nhất là phần kiếm ý?
Ánh mắt Lý Tu lồi hắn ra, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
“Ý” đối với võ giả mà nói, giống như một cảnh giới siêu nhiên. Võ giả lãnh ngộ ra “ý” có thể dễ dàng đánh bại võ giả cùng cảnh giới chưa lãnh ngộ ra “ý”.
- Có thể là phần kiếm ý, thậm chí phần kiếm ý, ta không có sở trường dùng kiếm, nên không nhìn thấu được, nhưng ít nhất là phần kiếm ý.
Lão nhân tự lẩm bẩm:
- Tiểu tử này đúng là quái thai, nhục thể lực lượng cường bạo, lại còn lãnh ngộ ra kiếm ý, nếu có thể phối hợp sử dụng, uy lực sẽ tăng vọt.
- Hoàng thúc thúc, nói như vậy... Điệt nhi lần này đã trúng lớn!
Lý Tu nuốt một ngụm nước bọt:
- Kiếm ý, hắn không ngờ lãnh ngộ ra kiếm ý.... Thiên tài, quả thực là thiên tài! Ta vốn cho rằng, hắn lưng đeo trường kiếm, chỉ là để trang trí mà thôi.