Ngươi có một trái tim của cường giả, có tính cách quyết đoán của một bậc anh hùng, những điều này trẫm vô cùng tán thưởng. Nhưng ngươi mưu sát mấy chục tiên thiên tử khí cảnh võ giả, phạm phải tội tày đình. Đây là sự thực không thể tranh cãi. Tất cả những tiên thiên tử khí cảnh võ giả chết trong tay ngươi đều có chỗ dựa, bây giờ trẫm còn phải thay ngươi tìm cách vỗ về chỗ dựa của bọn chúng. Những lời vừa rồi của ngươi tuy có chút đạo lý, tuy bọn chúng chèn ép ngươi, trấn áp ngươi là bọn chúng sai, nhưng tội của bọn chúng còn chưa đến mức phải chết, trẫm vẫn phải xử phạt ngươi.
Ngừng lại một lát, ánh mắt hoàng đế quét qua đám tiên thiên hạo khí cảnh võ giả kia.
Tất cả những tiên thiên hạo khí cảnh võ giả nhìn thấy ánh mắt sắc bén của hoàng đế, trong lòng đều dâng lên cảm giác tự ti, ngượng ngùng, tất cả những sự xấu xa thối nát nhất ở sâu trong lòng bọn chúng đều đã bị ánh mắt của hoàng đế nhìn thấu.
- Các ngươi, thân là tiên thiên hạo khí cảnh võ giả lại cậy lớn ức hiếp nhỏ, cậy nhiều bắt nạt ít, đi chèn ép một gã tiên thiên cương khí cảnh võ giả. Hơn nữa, còn liên thủ làm gián đoạn nghi thức tử khí nhận chủ của Phong Vân Vô Ngân. Việc này đối với võ giả mà nói là việc bôi nhọ võ đạo, bỉ ổi hạ lưu.
Hoàng đế lạnh lùng nói:
- Tuy Phong Vân Vô Ngân có tội trước, nhưng việc làm của các ngươi cũng có tội.
- Bệ hạ!
Đám tiên thiên hạo khí cảnh võ giả mồ hôi tuôn ra như tắm, tất cả đều quỳ cả xuống:
- Bệ hạ, chúng ta, chúng ta chỉ là không muốn nhìn thấy một tên ma đầu thuận lợi trưởng thành mà thôi. Cầu xin bệ hạ hiểu cho khổ tâm của chúng ta.
Ánh mắt hoàng đế dời khỏi đám tiên thiên hạo khí cảnh võ giả đó, khóe mắt hiện lên vẻ khinh bỉ. Hắn đạm mạc nhìn Phong Vân Vô Ngân nói:
- Đám tiên thiên hạo khí cảnh võ giả này làm nhục ngươi, trẫm sẽ xử phạt bọn chúng. Trẫm thưởng phạt phân minh, xưa nay luôn công chính...
Đúng lúc đó, Phong Vân Vô Ngân cắt ngang lời hoàng đế, nói:
- Bệ hạ, ta và đám lão thất phu này đã kết thành thù không đội trời chung, bọn chúng muốn phá hỏng nghi thức tử khí nhận chủ của ta, chẳng khác nào thù đoạt thê giết tử, nếu ta không giết bọn chúng, linh hồn cũng sẽ lưu lại sơ hở rất lớn.
Hoàng đế ánh mắt sáng quắc:
- Hỗn xược! Phong Vân Vô Ngân, lẽ nào ngươi còn muốn giết người trước mặt trẫm!
- Bệ hạ, ngươi thân là quân vương một nước, đức cao vọng trọng, lại đích thân ra mặt xử lý việc này, nếu ta vẫn ngang ngược chém giết với đám người này trước mặt bệ hạ thì đúng là không ra thể thống gì nữa, làm loạn quy củ.
Phong Vân Vô Ngân bình tĩnh nói:
- Bệ hạ, ý của ta là, bọn chúng có dám tiếp một kiếm của ta?
- Ta chỉ xuất một kiếm! Một kiếm này giải quyết ân oán giữa ta và đám lão thất phu này. Một kiếm này giải quyết mọi ân oán, rửa sạch mọi thù hận, ô nhục bọn chúng mang lại cho ta, xóa bỏ sơ hở ở trong lòng ta.
- Sau một kiếm này, ta quyết không ra tay nữa. Chỉ duy nhất một kiếm!
- Các ngươi có dám tiếp một kiếm của ta?
Ánh mắt Phong Vân Vô Ngân nhìn chằm chằm vào đám tiên thiên hạo khí cảnh võ giả.
Phong Vân Vô Ngân trước mặt hoàng đế vẫn thể hiện rõ thái độ. Một kiếm giải quyết ân oán!
- Bệ hạ, một kiếm xuất ra, tất cả mọi ân oán, thù hận cũng sẽ đều xóa bỏ. Bất luận một kiếm này gây ra hậu quả như thế nào, hoặc là chẳng có được chút kết quả gì, ta cũng sẽ không tiếp tục truy cứu đám tiểu nhân bỉ ổi đã tìm cách cố ý phá hỏng nghi thức tử khí nhận chủ này nữa.
Phong Vân Vô Ngân nói rất dứt khoát, ngữ khí hào sảng:
- Nếu ta xuất ra kiếm thứ hai, hoặc sau này còn tìm bọn chúng báo thù thì ta không bằng chó lợn!
Từng từ từng chữ đều âm vang rắn rỏi.
- Hả?
Hoàng đế nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Ngân một cái, trong đầu cũng không ngừng suy nghĩ tính toán thiệt hơn. Đám tiên thiên hạo khí cảnh võ giả này tâm địa hẹp hòi, đều là hạng hạ lưu, nhưng với cảnh giới của bọn chúng cũng như mối quan hệ mà bọn chúng có, thì bọn chúng vẫn có thể coi là trụ cột của đế quốc. Chỗ dựa sau lưng bọn chúng vô cùng phức tạp. Hôm nay, nếu trẫm muốn xử trí với bọn chúng thì cũng không dễ dàng. Xử phạt quá nặng, bọn chúng sẽ hận trẫm, trong lòng không phục, e rằng sẽ xảy ra chuyện không hay. Xử phạt quá nhẹ thì tên sát tinh Phong Vân Vô Ngân này cũng nhất định sẽ không chịu ngừng tay. Trẫm tiến thoái lưỡng nan, bây giờ Phong Vân Vô Ngân lại chủ động nêu ra một kiếm giải quyết ân oán, đúng là không còn gì tốt bằng. Phong Vân Vô Ngân tuy yêu nghiệt, lại vừa đột phá lên tiên thiên tử khí cảnh, nhưng nếu muốn một kiếm giết chết mười mấy gã tiên thiên hạo khí cảnh võ giả thì quyết không thể làm nổi.
- Các vị ái khanh, các ngươi thấy thế nào?
Hoàng đế nghiêng mắt nhìn đám tiên thiên hạo khí cảnh võ giả đang quỳ trên mặt đất.
Lúc này, trong lòng đám tiên thiên hạo khí cảnh võ giả này đều đã tràn ngập sự tức giận. Bọn chúng đã bị sự cuồng vọng của Phong Vân Vô Ngân làm cho nổi giận. Vô cùng nổi giận.
Gã Thượng Quan Hồng ngẩng đều nhìn Phong Vân Vô Ngân, cười âm lãnh:
- Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi là ai chứ? Ngươi cho rằng ngươi là tiên thiên hạo khí cảnh đỉnh cao, thánh cấp? Ngươi chỉ xuất một kiếm, hỏi chúng ta có dám tiếp không? Ha ha ha! Lão phu mười mấy tuổi đã bắt đầu lăn lộn khắp Huyền Tôn Đại Lục, nhân vật nào cũng đã từng gặp qua, nhưng kẻ cuồng ngạo như ngươi thì mới gặp lần đầu. Được, lão phu tiếp một kiếm của ngươi, để xem ngươi có thể làm được gì lão phu!
- Nghĩ mình là tuyệt thế cường giả rồi sao! Ngươi là cái thá gì chứ!
Một thiếu phụ tướng mạo hung ác cũng kêu lên:
- Bệ hạ, nô gia cũng chấp nhận tiếp một kiếm của hắn, hi vọng hắn không làm nô gia thất vọng.
Lão nhân đã lên tiếng xin cho Chu Viêm, khóe mắt cũng co giật điên cuồng:
- Bệ hạ, chúng ta đã tìm cách phá hỏng nghi thức tử khí nhận chủ của tiểu tử này, việc này quả thực có chút không thỏa đáng, tuy đều là do muốn nóng lòng diệt trừ ác ma, nhưng... Tóm lại việc này đều trách chúng ta suy nghĩ chưa thấu đáo, bởi vậy, chúng ta chấp nhận tiếp một kiếm của tiểu tử này.
Đồng thời, chúng ta cũng muốn xem qua tuyệt- thế- kiếm- pháp của tiểu tử này. Ha ha!
Lão nhân đó cố ý nói bốn tiếng tuyệt thế kiếm pháp rất dài, thể hiện rõ thái độ mỉa mai.
- Được!
Hoàng đế lập tức đáp.
- Các ngươi đứng hết cả dậy, tiếp một kiếm của Phong Vân Vô Ngân. Các ngươi không được đáp trả, toàn lực phòng ngự, tiếp một kiếm của hắn, để cho nộ khí và oán khí của hắn có thể phát tiết ra. Từ nay về sau, các ngươi không được tìm Phong Vân Vô Ngân báo thù. Tội ác Phong Vân Vô Ngân gây ra hôm nay, trẫm đương nhiên sẽ xử lý công minh.
- Dạ, bệ hạ!
Đám tiên thiên hạo khí cảnh võ giả đều đứng cả dậy, xếp thành một hàng ngang, cười lạnh nhìn Phong Vân Vô Ngân, hạo khí quang mang cường hãn màu đỏ nhạt không ngừng lan ra xung quanh thân thể bọn chúng, hình thành từng tầng hạo khí phòng ngự, đao thương xuyên không thủng, vạn tà không thể xâm nhập được.
Đám tiên thiên hạo khí cảnh võ giả này đã thực sự dốc toàn lực phòng ngự.
Hoàng đế cũng lui lại:
- Phong Vân Vô Ngân, đừng giở trò gì cả. Toàn lực công kích một kiếm.
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người có mặt ở đây đều tập trung cả trên người Phong Vân Vô Ngân.
Tất cả mọi người đều không khỏi thầm nghĩ...
- Một thiếu niên vừa mới đột phá lên tiên thiên tử khí cảnh võ giả, một kiếm chém mười mấy gã tiên thiên hạo khí cảnh võ giả thì có tác dụng gì chứ? Chẳng khác gì lấy trứng chọi đá. Ngay cả tầng phòng ngự cũng không thể phá vỡ nổi.
- Tên Phong Vân Vô Ngân này có lẽ thuần túy chỉ là xuất ra một kiếm để trút nỗi oán hận, lấy lại chút thể diện mà thôi.
- Theo như trước đó đã thấy thì lực chiến đấu mạnh nhất của tên Phong Vân Vô Ngân này chính là con giao long kia, cùng với chiếc trọng chùy thần dị đó. Hắn là nhân vật sức lực kinh người, nhưng từ đầu tới giờ lại chưa hề dùng tới kiếm.
Nếu như hắn để đám tiên thiên hạo khí cảnh võ giả kia tiếp một chùy của hắn thì có lẽ còn có chút tác dụng, bây giờ lại bỏ chùy dùng kiếm, bỏ sở trường dùng sở đoản, không biết là hắn nghĩ gì nữa...
Lúc này, Phong Vân Vô Ngân chậm rãi rút trường kiếm từ trong nạp giới ra, kiếm tâm hợp nhất, tinh, thần, khí, kiếm, hồn, ý đều phảng phất giống như vị kiếm tiên vĩ đại ở trong Kiếm Tiên Đồ Lục.
Những sự ảo diệu của chiêu thiên cấp kiếm pháp Huy Hoàng Nhất Kiếm đó hiện lên ở trong đầu Phong Vân Vô Ngân.
Kiếm ý toàn thân hắn cũng không ngừng tưng lên!
phần! phần! phần... Cuối cùng đạt tới phần!
Lập tức, ở trên đỉnh đầu của Phong Vân Vô Ngân tử khí tràn ngập, hàng ngàn đạo kiếm quang như muốn từ trong tử khí chém ra, chém nát hết tất thảy.
Ánh sáng ở chân trời, đám mây ở trên không trung, thậm chí cả khí thế của đất trời cũng đều dung nhập vào trong kiếm thế do Phong Vân Vô Ngân ngưng tụ nên.
Ong! Ong! Ong!
Tất cả bảo kiếm đang nằm trong vỏ của những võ giả dùng kiếm đều phát ra những tiếng kêu kỳ dị, phụ họa theo kiếm thế của Phong Vân Vô Ngân.
Bàn tay phải của Phong Vân Vô Ngân chậm rãi đặt lên trên cán kiếm. Tư thế rút kiếm này giống hệt như vị kiếm tiên ở trên Kiếm Tiên Đồ Lục.
Tư thế rút kiếm như ẩn chứa cực hạn của kiếm đạo, thậm chí còn phảng phất cả thiên đạo mênh mông.
Bỗng nhiên, từng đạo tử sắc kiếm mang to bằng cánh tay từ trên trời giáng xuống, vây quanh thân Phong Vân Vô Ngân, vô cùng rực rỡ, trong không trung vang lên những tiếng ca tụng, như thể đến từ cõi thiên đường.
Một giây sau, cả tiên gia phúc địa của hoàng thất đều xuất hiện cảnh tượng của hoàng hôn.
Mặt trời lặn, cây cổ thụ, chim về tổ!
- Lại là chiêu thiên cấp kiếm pháp đó, chiêu thiên cấp kiếm pháp đã đánh bại Mạc Thu Sương!
Trong lòng hoàng đế đột nhiên dâng lên một nỗi sợ hãi mơ hồ.
- Thiên cấp kiếm pháp có thể dẫn tới thiên biến. Phong Vân Vô Ngân này dùng phần kiếm ý, tử khí cảnh tu vi để thôi động uy lực của chiêu thiên cấp kiếm pháp này, kết quả sẽ như thế nào? Có thể phá được lớp phòng ngự của mười mấy gã tiên thiên hạo khí cảnh võ giả chăng?
- Là phần kiếm ý, thiên cấp kiếm pháp! Thật là cường hãn!
Ở phía bên kia, những lão nhân khí tức cổ xưa cũng không khỏi kêu lên kinh ngạc:
- Một thiếu niên như vậy, học được thiên cấp kiếm pháp từ đâu? Chiêu thiên cấp kiếm pháp này hắn tựa hồ đã học mười mấy hai mươi năm rồi, hoàn toàn nắm được tinh túy, hỏa hầu của kiếm pháp, đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh.
Mười mấy gã tiên thiên hạo khí cảnh võ giả chỉ cảm thấy sống lưng ướt lạnh, không khỏi cảm thấy căng thẳng.
- Mọi người không nên sợ hãi! Hắn cảnh giới quá thấp! Chúng ta toàn lực phòng thủ, sẽ không thể thua thiệt được!
Bọn chúng cùng lên tiếng động viên nhau, rồi thôi động hạo khí toàn thân lên tới cực hạn, hình thành tầng phòng ngự như thể mai rùa.
Bỗng nhiên!
Một đạo huy hoàng kiếm ảnh thần thánh từ trong tiếng ca tụng vang trời xuyên xuống! Hoàng hôn của đất trời tựa hồ như bỗng nhiên bốc cháy!
Một giây sau, hàng trăm ngàn đạo kiếm ảnh từ trên trời giáng xuống, khu vực mà Phong Vân Vô Ngân và mười mấy gã tiên thiên hạo khí cảnh võ giả đang đứng đã biến thành một biển kiếm khí, từng đạo kiếm ảnh tung hoành ngang dọc, tiếng ca của hoàng hôn ngày càng âm vang.
- Hãy bỏ mạng đi! Giữa lúc huy hoàng! Đó chính là hoàng hôn của các ngươi! Ngày tận thế của các ngươi!
phần kiếm ý của Phong Vân Vô Ngân đã thi triển tới tột cùng.
Bỗng nhiên, tất cả mọi đạo kiếm ảnh đều bốc cháy, tất cả không gian cũng đều trở nên cuồng loạn.
- Phù! Phù! Phù!
Trời đất quay cuồng.
Mây trên bầu trời cũng bị nát vụn.
Ráng chiều cũng nát vụn!
Hoàng hôn cũng nát vụn!
Tất cả lớp phòng ngự của đám tiên thiên hạo khí cảnh võ giả đều bị kiếm ảnh chém nát vụn, còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết thì thân thể đã nát vụn, hoàn toàn bị chôn vùn giữa biển kiếm ảnh.
Dưới một kiếm duy nhất, tất cả đám tiên thiên hạo khí cảnh võ giả này đã bị chém thành cát bụi.
Đó chính là hoàng hôn của bọn chúng.
Một giây sau, hoàng hôn tan đi!
Phong Vân Vô Ngân cất trường kiếm vào trong nạp giới, dáng vẻ bình thản, từng tia kiếm ý còn dư lại không ngừng xoay động quanh thân thể hắn.
Phong Vân Vô Ngân sắc mặt hơi tái, khóe miệng lộ ra nụ cười:
- Bệ hạ, ta chỉ xuất một kiếm, chỉ một kiếm duy nhất. Bây giờ, trong lòng ta đã phát tiết hết mọi oán hận, không còn hận thù gì nữa.
- Grừ!
Tiên thiên giao long ở dưới chân Phong Vân Vô Ngân cũng phát ra một tiếng gầm khoan khoái.
Sợ hãi!
Nghẹt thở!
Chấn động!
Tất cả đều bị một chiêu kiếm của Phong Vân Vô Ngân làm cho chấn kinh.
Một kiếm giết chết mười mấy gã tiên thiên hạo khí cảnh võ giả.
- Phong Vân Vô Ngân!
Lúc này, hoàng đế khó khăn lắm mới lên tiếng được.
- Ngay cả trẫm cũng đã nhìn lầm! Trẫm biết ngươi có phần kiếm ý, cũng biết ngươi biết một chiêu thiên cấp kiếm pháp, cũng biết ngươi sau khi đột phá lên tiên thiên tử khí cảnh, chiến lực sẽ tăng lên rất nhiều, nhưng trẫm không ngờ rằng, ngươi lại có thể thi triển chiêu thiên cấp kiếm pháp này tới mức tột đỉnh như vậy. Sát tính, huy hoàng, ý cảnh, linh hồn của chiêu kiếm pháp này đều đã được ngươi phát huy tới tột đỉnh. Ngươi... Ngươi mới chỉ hai mươi tuổi mà thôi...
Hoàng đế cũng không thốt nên lời nữa.
Cần phải biết rằng, không phải người có phẩm chất nào cũng có thể luyện thành thiên cấp vũ kỹ được.
Thiên cấp vũ kỹ có yêu cầu rất cao, rất khắt khe đối với người tu luyện, hơn nữa, người có cảnh giới thấp rất khó có thể luyện thiên cấp kiếm pháp tới mức tuyệt đỉnh. Tất cả đều có liên quan tới thiên phú, ngộ tính, linh cảm, vận khí và cảnh giới của bản thân. Muốn luyện tới mức tuyệt đỉnh, thiếu một thứ cũng đều không thể thành công được.
Nhưng Phong Vân Vô Ngân lúc này quả thực đã luyện chiêu thiên cấp kiếm pháp đó tới một cảnh giới khó có thể vượt qua được.