- Phong Vân Vô Ngân, ngươi không tiếc tiêu hao tất cả năng lượng để thi triển chiêu kiếm pháp này, sao lại phải khổ như vậy chứ...
Hoàng đế thở dài, một đám thánh lực lan ra, bao bọc lấy chút linh hồn và thi thể còn sót lại của đám võ giả kia.
- Bệ hạ, ta đã nói, ta chỉ xuất một kiếm, một kiếm này không thành công thì thành nhân, đương nhiên là phải dốc toàn lực. Tuy lúc này năng lượng của ta đã bị cạn kiệt, nhưng ta có thể dựa vào linh thạch để bổ sung năng lượng đã bị mất đi. Nhưng nếu vừa rồi ta lưu tay thì sẽ rất khó có được cơ hội diệt trừ bọn chúng.
Phong Vân Vô Ngân bình thản nói.
Hoàng đế lắc đầu, lẩm bẩm nói:
- Thôi vậy, thôi vậy, tuy trẫm có thể dùng thánh lực để cho bọn chúng sống lại, nhưng bọn chúng chết dưới một kiếm nghịch thiên đó của ngươi, cho dù có sống lại thì tâm trí của bọn chúng cũng đã suy giảm rất nhiều, trên con đường võ đạo cũng không thể có chút thăng tiến gì nữa.
Bọn chúng muốn phá hỏng nghi thức tử khí nhận chủ của ngươi, khiến ngươi suốt đời không thể tiến bộ, nhưng lúc này ngươi lại kết thúc cả tiền đồ võ đạo của bọn chúng. Nhân quả tương báo, có lẽ là số mạng của bọn chúng. Báo ứng.
Ngưng lại một lát, hoàng đế đột nhiên nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Ngân, ánh mắt tràn ngập uy áp, nghiêm trang nói:
- Phong Vân Vô Ngân, ngươi đã báo thù, cũng đã trừng phạt đích đáng đám tiên thiên hạo khí cảnh võ giả đã tìm cách phá hỏng nghi thức tử khí nhận chủ của ngươi. Bây giờ, ngươi hãy đứng ra cho trẫm.
Ngươi cướp đoạt tài nguyên tu luyện của những tiên thiên cương khí cảnh võ giả khác, đó là một tội! Ngươi giết chết hai mươi mấy tiên thiên tử khí cảnh võ giả, đó là một tội! Trẫm không trừng phạt ngươi thì khó mà khiến chúng nhân tín phục. Ngươi hãy đứng ra cho trẫm!
Đứng ra đây cho trẫm!
Hoàng đế quát lên với Phong Vân Vô Ngân. Thanh âm đó tràn ngập một loại lực lượng vô hình không thể kháng cự nổi. Âm phù màu vàng nhạt nhè nhẹ phun ra, đó là lời vàng ý ngọc, là thánh chỉ.
- Ân?
Trong tiềm thức của Phong Vân Vô Ngân dâng lên ý phản kháng. Đó là do công pháp gây nên, hắn tu luyện Thiên Địa Bá Khí Quyết, thiên địa vạn vật đều do hắn sử dụng, trên trời dưới đất chỉ mình là chí tôn. Thiên Địa Đan Điền được Phong Vân Vô Ngân thu vào trong tứ chi xương cốt cũng đều phát ra từng trận rung động kiệt ngạo không tuân phục. Tiên thiên giao long ở dưới chân Phong Vân Vô Ngân cũng gầm lên một tiếng.
Hoàng đế uy nghiêm nhìn Phong Vân Vô Ngân, một cỗ uy áp độc tôn cường hãn quét về phía Phong Vân Vô Ngân.
Lúc này, tư duy của Phong Vân Vô Ngân nhanh chóng xoay chuyển... Đây dù sao cũng là hoàng đế của Chiến Tần Đế Quốc, là nhân vật vạn cổ bất hủ, là thánh cấp cường giả, đối phó với tông chủ của ngũ đại tông phái đều dễ dàng như giẫm chết một con kiến, nếu bây giờ mà mình phản kháng lại ý chỉ của hắn thì chẳng phải là một tên ngốc hay sao?
Phong Vân Vô Ngân tuy một thân tràn ngập bá khí, nhưng không có nghĩa hắn là một kẻ lỗ mãng.
- Bệ hạ!
Phong Vân Vô Ngân thấp giọng nói.
- Không biết bệ hạ sẽ xử phạt ta thế nào?
Lúc này, tất cả mọi nhân vật có mặt tại đây, bất kể là tiên thiên cương khí cảnh võ giả, tiên thiên tử khí cảnh võ giả, tiên thiên hạo khí cảnh võ giả hay là những lão nhân khí tức cổ xưa ở phía xa đều lắng tai nghe.
Thiếu niên này phạm phải tội lớn tày đình, giết người vô số, coi thường luật lệ của hoàng gia, tội đáng muôn chết. Hoàng đế rốt cuộc sẽ xử phạt hắn thế nào?
- Phong Vân Vô Ngân!
Hoàng đế cao giọng nói:
- Ngươi thủ đoạn hung tàn, giết trụ cột của đế quốc, tội đáng muôn chết. Nhưng niệm ngươi võ đạo thiên phú cực cao, đám tiên thiên tử khí cảnh võ giả kia khiêu khích ngươi trước, tội không phải hoàn toàn ở phía ngươi. Bởi vậy, trẫm quyết định...
- Giam cầm ngươi năm!
- Phong Vân Vô Ngân, trẫm giam ngươi vào thiên ngục năm! Trong năm này, ngươi sẽ đoạn tuyệt hết mọi liên hệ với thế giới bên ngoài, cố gắng tu tâm dưỡng tính, hối cải về những tội lỗi của ngươi. Ngươi có phục không?
Hoàng đế trong lòng cũng đang thầm suy tính thiệt hơn. Nếu phải xử tội chết Phong Vân Vô Ngân thì hắn tuyệt đối không chịu, bởi dù sao hạng tuyệt thế yêu nghiệt như Phong Vân Vô Ngân, khắp cả Chiến Tần Đế Quốc cũng đều ngàn năm khó gặp. Nếu giết chết hắn thì chẳng khác nào phung phí báu vật trời cho. Nếu phải phế bỏ tu vi của Phong Vân Vô Ngân, hoàng đế cũng nhất định không muốn. Nhưng, nếu xử phạt quá nhẹ, người ngoài cũng nhất định sẽ không phục.
Suy đi tính lại...
Giam cầm năm! Giam vào đại lao năm!
Đó dường như là phương sách tốt nhất mà hoàng đế có thể nghĩ ra, vừa không làm hại tới tính mạng của Phong Vân Vô Ngân lại có thể vỗ về đám võ giả kia.
- Phong Vân Vô Ngân, ngươi hiện tại tuổi, năm sau ngươi mới tuổi, ngạo khí, cuồng khí, sát tính, sự tàn bạo của ngươi cũng sẽ được thời gian mài mòn. Ngươi ở trong ngục vẫn có thể tu luyện, trẫm vẫn sẽ cung cấp tài nguyên tu luyện cho ngươi. Đợi sau khi ngươi ra khỏi ngục, cảnh giới cũng sẽ tăng lên rất nhiều, có thể đóng góp sức lực cho đế quốc.
Hoàng đế càng ngày càng cảm thấy quyết sách của mình vô cùng anh minh.
Trên thực tế, xử phạt như vậy đã là rất nhẹ rồi.
- Bảo mình ngồi tù? năm?
Lòng Phong Vân Vô Ngân dần dần trầm xuống... Ngồi tù? Giam cầm năm ở trong tù, như vậy sao có thể được?
Trận chiến với Da Luật Hồng ba năm sau sẽ phải làm thế nào? Khi đưa ra lời khiêu chiến này, Phong Vân Vô Ngân đã thề độc, nếu hắn không chết thì sẽ là Da Luật Hồng phải chết.
Còn có ước định với Thanh Thanh ba năm sau cũng sẽ phải làm thế nào? Nếu đợi năm, tuổi xuân tươi đẹp của Thanh Thanh chẳng phải đã trôi mất rồi sao? Sao có thể để nàng phải cô độc chơ đợi, tiều tụy đau đớn chứ?
Còn cả việc thám hiểm ở Vô Biên Hải Vực? Vô số cơ duyên! Vận khí! Tất cả đều đang chờ đợi Phong Vân Vô Ngân! Phong Vân Vô Ngân sao có thể từ bỏ tất cả những thứ đó để chờ đợi năm ở trong ngục chứ!
Công pháp của Phong Vân Vô Ngân là cướp đoạt, bá tuyệt thiên hạ, là chiến đấu, lấy chiến đấu làm tu luyện! Nếu ở trong ngục thì sao có thể tu luyện được? Một khi đã vào ngục, tu vi của hắn cũng sẽ giậm chân tại chỗ! Một thân đấu chí, bá khí, tâm tính, nhuệ khí của hắn cũng sẽ bị thời gian bào mòn.
- Không thể nào! Ta không thể ngồi năm trong ngục!
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân đã trực tiếp phủ định quyết định xử phạt của hoàng đế.
Lúc này, tất cả mọi người có mặt ở đây khi nghe thấy phán quyết của hoàng đế đều không khỏi thầm lên tiếng bàn tán.
- Nhẹ quá! Bệ hạ xử phạt nhẹ quá! Giết chết mấy chục tiên thiên tử khí cảnh võ giả, cướp đoạt tài nguyên tu luyện của tất cả tiên thiên cương khí cảnh võ giả, đó là hành vi của ma đầu, tội ác không thể dung tha, lăng trì đến chết, tru di cửu tộc đều không thể đền hết tội được... Bây giờ lại chỉ xử phạt năm... Nhẹ quá...
- Ôi, đây là do bệ hạ yêu nhân tài. Theo lý mà nói, cho dù không giết thì cũng phải phế bỏ tu vi của hắn.
- Các ngươi hiểu gì chứ? Bệ hạ xử phạt Phong Vân Vô Ngân như vậy cũng đồng nghĩa với việc phế bỏ một thiên tài đang rực rỡ vươn lên.
Một lão nhân tiên thiên hạo khí cảnh giới đỉnh cao, toàn thân tỏa ra khí chất nhất đại tông sư chậm rãi nói.
- Hả? Bạch đại sư, sao ngươi lại nói như vậy?
Một đám tiên thiên tử khí cảnh võ giả, tiên thiên hạo khí cảnh võ giả cùng nhìn về phía lão nhân đó.
- Các ngươi nghĩ thử xem, tên Phong Vân Vô Ngân này, thiên phú có thể gọi là yêu nghiệt. Tất cả mọi hành vi, thủ đoạn, chiến lực của hắn đều vô cùng nghịch thiên. Hành sự không theo lý thường, tùy theo ý mình, người như vậy nếu như ra sức trói buộc, giam cầm năm thì thiên phú của hắn sẽ bị mài mòn hết! Đợi tới khi hắn tuổi ra ngục thì đã trở thành một gã trung niên tầm thường rồi.
Lão nhân chậm rãi phân tích.
- Thật sao? Bệ hạ đã nói, trong năm này vẫn sẽ cung cấp tài nguyên tu luyện cho Phong Vân Vô Ngân. Nói là giam cầm, thực ra là để Phong Vân Vô Ngân bế quan tu luyện, đợi tới khi Phong Vân Vô Ngân xuất quan, tu vi đại tăng, nhất định sẽ trở thành nhân vật hàng đầu trong giới võ giả của Chiến Tần Đế Quốc.
Một võ giả có cảnh giới tiên thiên hạo khí cảnh trung kỳ phản bác.
Lão nhân kia cười khẩy nói:
- Muối lão phu từng ăn còn nhiều hơn cả cơm các ngươi đã ăn. Các ngươi cãi gì với lão phu chứ? Hạng yêu nghiệt như Phong Vân Vô Ngân chỉ thích hợp tự do phát triển, không trói buộc gì hết. năm sau nếu hắn không chết thì nhất định sẽ làm chấn kinh khắp Chiến Tần Đế Quốc. Nếu hắn bị trói buộc quản lý thì sẽ coi như đồ bỏ đi.
Lão nhân này tu vi cao tuyệt, tuổi cũng đã lên tới vài trăm, là một lão tiền bối không hề thua kém tông chủ của ngũ đại tông môn, là nhân vật chỉ một bước nữa là tiến lên thánh cấp. Lời nói của hắn đương nhiên là có sức thuyết phục.
Những võ giả khác cũng không còn tranh cãi nữa, gật đầu đồng ý.
- Lời của Bạch đại sư đều đúng cả, năm lao ngục đủ để phế bỏ một nhân tài cái thế như Phong Vân Vô Ngân.
- Phong Vân Vô Ngân, trẫm cũng không muốn phạt ngươi, nhưng lần này ngươi đã rất quá đáng.
Hoàng đế giơ tay phải ra, bỗng nhiên trời đất đảo điên, trong hư không bỗng xuất hiện một nhà lao, nhà lao vô cùng u ám, có rất nhiều trận pháp chấn áp, trong nhà lao truyền ra những tiếng kêu hung ác dữ tợn đầy quái dị:
- Thả ta ra! Thả ta ra! Mẹ kiếp, thả ta ra!
- Phong Vân Vô Ngân, ngươi vào ngục đi! Ngươi yên tâm, trong năm này, mỗi tháng trẫm đều sẽ cung cấp cho ngươi một đợt tài nguyên tu luyện, hơn nữa đảm bảo những phạm nhân khác sẽ không làm phiền ngươi.
Hoàng đế tận tình nói.
- Bệ hạ!
Bõng nhiên, trong lòng Phong Vân Vô Ngân bỗng xuất hiện một cỗ ngạo khí, hắn bước lên một bước:
- Bệ hạ, phán quyết này ta không phục! Vào ngục năm, ta không phục!
- Cái gì?
Ánh mắt của hoàng đế trở nên sắc lạnh, sắc mặt hắn cũng lạnh như băng, ngữ khí cũng dần trở nên lạnh lẽo:
- Phong Vân Vô Ngân, trẫm tự cho rằng phán quyết này đã rất thương xót ngươi rồi. Trẫm không xử ngươi chết, không tru di cửu tộc của ngươi, không phế bỏ tu vi của ngươi, bởi thiên phú của ngươi hơn kẻ khác một bậc, Lâm Lang công chúa lại cảm mến ngươi, trẫm đã bao che cho ngươi, tận nhân tận nghĩa, ngươi vẫn còn không phục?
Lúc này, ngữ khí của hoàng đế không chỉ băng lãnh mà còn đạm mạc, tới mức như không hề có chút tình cảm:
- Phong Vân Vô Ngân, trẫm biết sau lưng ngươi có chỗ dựa rất lớn. Cũng bởi chỗ dựa này mà ngươi dám ngông cuồng như vậy. Nhưng ngươi cho rằng vì chỗ dựa này mà trẫm sẽ để mặc cho ngươi lạm sát vô cớ, giết chết mấy chục mạng người mà trẫm vẫn nhắm mắt bỏ qua cho ngươi thì ngươi đã nhầm rồi! Chiến Tần Đế Quốc của ta, lập quốc ngàn năm nay, muốn trấn áp ngươi và chỗ dựa sau lưng ngươi, ngươi cho rằng, các ngươi có năng lực để phản kháng hay sao?
Đúng, vị hoàng đế này quả thực úy kị chỗ dựa phía sau Phong Vân Vô Ngân. Trong cuộc thi đấu giao lưu vũ kỹ của ngũ đại tông phái, hoàng đế đã biết Phong Vân Vô Ngân có chỗ dựa. Khi đó, hoàng đế đã phân tích, chỗ dựa của Phong Vân Vô Ngân rất có khả năng là thánh cấp đỉnh cao, thậm chí, có khả năng rất nhỏ là đế cấp trong truyền thuyết.
Bởi vậy, thái độ của hoàng đế với Phong Vân Vô Ngân luôn rất vi diệu. Cố ý lôi kéo lung lạc, nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng hoàng đế đã nghĩ ra một phương thức xử phạt nhẹ nhất mà Phong Vân Vô Ngân vẫn không phục.
Đó rõ ràng là đã ngang nhiên coi thường hoàng đế.
Hoàng đế úy kị chỗ dựa sau lưng Phong Vân Vô Ngân, nhưng không có nghĩa là, Phong Vân Vô Ngân có thể muốn làm gì thì làm.
Một đế quốc đã trải quan ngàn năm, vạn năm sương gió mà vẫn sừng sững không đổ, sức mạnh của bí mật của nó không thể tưởng tượng nổi.
Nếu hoàng đế muốn hủy Phong Vân Vô Ngân và chỗ dựa ở sau lưng hắn, chỉ cần huy động tới sức mạnh kia thì cũng sẽ không có vấn đề gì.
- Bệ hạ!
Lúc này, Phong Vân Vô Ngân cũng lên tiếng nói:
- Ta không phải dựa vào chỗ dựa sau lưng ta để muốn làm gì thì làm. Trên thực tế, ta chấp nhận xử phạt của bệ hạ, nhưng, giam cầm năm sẽ khiến ta mất đi quãng thời gian quan trọng nhất trong cuộc đời của mình. Ở trong quang thời gian này, có vô số điều tươi đẹp, vô số cuộc chiến đấu, vô số thử thách đang chờ đợi ta. Đây là quãng thời gian ta thi triển tài năng, mở mang bờ cõi, ta không thể nào bị giam cầm được. Bệ hạ, chi bằng như thế này, ta có thể dùng tài nguyên tu luyện và bảo vật để thế tội. Trong năm này, ta sẽ tiến vào trong Vô Biên Hải Vực thám hiểm, tìm kiếm cơ duyên vận khí, nhất định sẽ tìm được một vài bảo vật. Ta chấp nhận dùng cái giá rất cao để tẩy rửa tội lỗi của mình.
- Hỗn xược!
Hoàng đế giận dữ:
- Phong Vân Vô Ngân, ngươi đang nói điều kiện với trẫm?
Hôm nay, trước mặt bao nhiêu võ giả, nếu Phong Vân Vô Ngân không phục phán quyết thì thể diện, tôn nghiêm của hoàng đế cũng sẽ bị mất sạch.
Ở trong tiên gia phúc địa của hoàng thất này có một vài thánh cấp cường giả trấn thủ. Nếu hoàng đế mất thể diện thì khó tránh được việc những thánh cấp cường giả này sẽ sinh ra dị tâm, từ đó từ bỏ Chiến Tần Đế Quốc, từ bỏ vị hoàng đế nhu nhược này.
Ngay cả một tên tiểu tử vừa đột phá lên tiên thiên tử khí cảnh võ giả mà cũng dám phản kháng lại thánh chỉ của hoàng đế, đó chẳng phải là nhu nhược thì là gì?
- Phong Vân Vô Ngân, hôm nay ngươi không có quyền lựa chọn! Lời quân vương không phải trò đùa. Trẫm đã đọc phán quyết, không thể thay đổi. Ngươi chỉ có thể phục tùng. Nếu không...
Từng đạo thánh quang từ trên thân thể hoàng đế tuôn ra, lập tức, trời đất tràn ngập một cỗ uy nghiêm của bậc đế vương.
Chiếc lọng trên đỉnh đầu hoàng đế cũng tỏa ra uy áp vô cùng cường đại.
Phía chân trời vang lên những tiếng ầm ầm như khua chuông gõ trống, trong lòng tất cả mọi người ở đây đều sinh ra cảm giác thần phục không thể phản kháng, không thể chống cự.
- Thánh hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Tất cả tiên thiên cương khí cảnh võ giả đều quỳ xuống, lạy ba lạy.
- Thánh hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Tiếp đó, tiên thiên tử khí cảnh võ giả, tiên thiên hạo khí cảnh võ giả cũng lần lượt quỳ xuống, đồng thanh kêu lên.
Chỉ có đám lão nhân khí tức cổ xưa là không quỳ xuống, nhưng sắc mặt cũng vô cùng trang nghiêm, ánh mắt tràn ngập sự kính phục.