Phong Vân Vô Ngân thành công thăng cấp Thần Man Lực Vương Quyết tới cảnh giới tiểu thành, đơn quyền đánh ra cân lực, lại ăn thêm hai viên thịt, cho nên một quyền đánh ra lực lượng đã đạt được cân, hùng hổ nện lên vòng bảo hộ huyền khí bên ngoài thân nam tử áo trắng, vòng huyền khí kia bị đấm cho rung lên bần bật, không ngừng méo mó, tựa hồ có thể tan vỡ bất cứ lúc nào!
- Hả?
Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy chỗ nắm đấm mình nện vào mềm nhũn. Tựa như có một tầng vật chất co dãn khó hiểu ngăn cản lực đấm của mình, không thể nào xuyên thấu vào trong cơ thể của nam tử áo trắng được.
- Tiểu tử, dừng tay!
Nam tử áo trắng rõt cục cũng run giọng nói. Phải biết rằng vòng bảo hộ huyền khí này sẽ tiêu hao rất nhiều huyền khí của bản thân. Bất kỳ một võ giả nào cũng không muốn lấy việc tiêu hao huyền khí của bản thân để ngãn cản đòn tấn công của đối thủ. Một khi huyền khí hao hết, vậy thì chỉ có thể chờ chết mà thôi!
Một quyền của Phong Vân Vô Ngân thần uy bộc phát, khiến cho nam tử áo trắng phải tiêu hao đi hai thành huyền khí! Đồng thời một phần quyền lực cùng xuyên thấu qua tầng phòng ngự huyền khí, đánh lên thân thể nam tử áo trắng.
Phong Vân Vô Ngân không thèm để ý chút nào, lại đấm ra một quyền.
- Rầm!
Lại tiếp một quyền.
- Rầm!
Vòng bảo hộ phòng ngự của nam tử áo trắng bắt đầu nứt nẻ!
- Rầm!
Lại là một quyền nữa, đánh cho toàn bộ thân thể của nam tử áo trắng như khảm vào trong vách núi.
Sự kiêu ngạo của nam tử áo trắng hoàn toàn bị Phong Vân Vô Ngân đánh tan! Tôn nghiêm của hắn cũng bị chà đạp thảm hại!
Tầng huyền khí bảo hộ mắt thấy sắp bị nát bấy.
Nam tử áo trắng kinh sợ hét ầm lên:
- Phong Vân huynh đệ! Chúc huynh đệ! La đại ca! Mau tới đây! Ta... Ta sắp bị đánh chết rồi!
Đúng lúc này hai lỗ tai Phong Vân Vô Ngân giật giật, rõ ràng cảm giác được vài cô dao động huyền khí đang nhanh chóng chạy tới phương vị của mình.
Phong Vân Vô Ngân không muốn rơi vào cục diện bị vây công, lạnh lùng liếc mắt nhìn nam tử áo trắng, sau đó trực tiếp triển khai Tật Phong Bộ quay trở về sơn động đằng sau thác nước mà mình đã tu luyện ở đó. Hắn cũng thuận tay dắt dê, vác luôn con mành thú bát phẩm Hồng Lân Ngưu mà nam tử áo trắng giết chết lên vai, lập tức quay trở về sơn động.
Ngay khi Phong Vân Vô Ngân rời khỏi, ba tên nam tử khí tức trầm ổn đã chạy tới chỗ nam tử áo trắng. Bọn họ thấy cả thân thể nam tử áo trắng bị lún sâu vào trong vách núi, còn vách núi sau lưng hắn thì hiện lên những vết nứt nẻ khổng lồ như mạng nhện, nhìn mà phải giật mình!
- Chu đại ca, sao vậy?
Ba nam tử kinh nghi bất định, cùng xông tới hỏi.
Sắc mặt nam tử áo trắng vàng như nghệ, huyền khí toàn thân bị Phong Vân Vô Ngân đánh cho mười phần không còn một, vừa rồi nếu như không phải đồng bọn hắn chạy tới đúng lúc, cái mạng này của hắn hơn phân nửa là mất trong tay Phong Vân Vô Ngân rồi!
- Con em hắn, gặp phải một dã nhân!
Nam tử áo trắng sợ mất mặt, không dám kể rõ đầu đuôi, chỉ qua loa nói:
- Hơn phân nửa là sơn tinh mãnh thú nào đó, lực lượng cơ thể cường hàn vô cùng, trời sinh tính hung tàn dã man... Phốc...
≪ truyen cua tui | Net ]
Nói xong, nam tử áo trắng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể mềm oặt, từ trên vách đá ngã xuống. Ba tên đồng bọn vừa kỳ quái, lại vừa lo sợ, nhanh chóng đờ lấy thân thể hắn.
- Chúng ta trở về thành!
Nam tử áo trắng vẻ mặt xám xịt, nói.
Phong Vân Vô Ngân trở lại trong huyệt động thì đã sớm đói tới mức cồncào ruột gan. Vừa rồi đuổi đánh nam tử kia đã tiêu hao rất nhiều thể lực, khiến cho Phong Vân Vô Ngân vốn đang đói bụng lại càng thêm đói bụng. Trong cuộc đời này, hắn chưa từng bao giờ thấy đói như vậy.
Nhanh chóng phóng ra hạt thiên địa đan điền, luyện hóa thi thể mãnh thú bát phẩm Hồng Lân Ngưu.
Chỉ chốc lát, thi thể Hồng Lân Ngưu tan thành tro bụi, chỉ lưu lại một viên thịt cực lớn, hương thơm ngây ngất.
Phong Vân Vô Ngân nhanh chóng cầm lấy viên thịt đưa lên miệng cắn một miếng. Thịt vừa vào miệng liền cảm thấy mịn màng thơm ngát, ngon tới cực điểm! Phong Vân Vô Ngân khoan khoái cắn ăn, sau khi ăn sạch sẽ viên thịt, dạ dày nhất thời trở nên thoải mái vô cùng, khí lực cũng tăng thêm hơn trăm cân.
Phong Vân Vô Ngân khoanh chân mà ngồi, hạt thiên địa đan điền phóng ra bên ngoài cơ thể, thỏa thích hấp thu luyện hóa thiên địa linh khí.
Hai tiếng đồng hồ sau, Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy trong linh hồn dâng lên một loại rung động huyền ảo, cùng với hạt thiên địa đan điền dường như sinh ra một loại liên hệ vô cùng khăng khít.
- Bụp! Bụp! Bụp!
Tần suất dao động của hạt thiên địa đan điền cũng chợt nhanh hơn.
- Ầm!
Sau một khắc, hạt thiên địa đan điền trực tiếp bùng nổ, một phân làm hai, biến thành hạt.
Phong Vân Vô Ngân vui mừng như điên, lập tức thu nạp hạt thiên địa đan điền vào trong cơ thể, huyền khí cuồn cuộn tràn ngập mỗi một tấc toàn thân Phong Vân Vô Ngân, khiến cho hắn như có được lực lượng không thể nào diễn tả thành lời!
Hắn nhẹ nhàng rút ra đoản kiếm bên hông, huyền khí quán chú vào mũi kiếm, một kiếm chém ra hình thành kiếm phong, trong kiếm Phong còn kèm theo cả một cô huyền khí thực chất, quét ra xa hơn hai thước rồi chém lên trên vách động, đá vụn bay toán loạn, trên vách động đã xuất hiện một cái rãnh dài hơn xích, sâu thốn.
- Cảnh giới huyền khí Hậu Thiên lục phẩm!
Phong Vân Vô Ngân thu hồi đoản kiểm, vui vẻ cười.
Đúng lúc này, Phong Vân Vô Ngân bỗng nhiên nhớ ra, chỉ còn có vài ngày nữa là đã tới kỳ hẹn quyết đấu giữa ta cùng với tên lục phẩm đỉnh phong Chu Hàm kia rồi. Mấy ngày vừa qua ta chuyên tâm tu luyện, xém chút thì quên béng mất việc này. Ta phải lập tức quay về thành Nham Thạch để nghênh chiến Chu Hàm, không thể để ba trọng tài họ Đạt Hề, họ Tây Môn, họ Lý mất mặt, cũng không thể để mọi người cho rằng Phong Vân Vô Ngân ta là kẻ chết nhát không dám xuất chiến.
Nghĩ như thế, Phong Vân Vô Ngân nghi ngơi một đêm ở trong huyệt động, thể lực cùng tinh thần khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, sau đó rời khỏi huyệt động tìm một con suối, tắm rửa sạch sẽ những dơ bẩn trên người, lúc này mới đứng dậy, nhanh chóng chạy về thành Nham Thạch. Ngày hôm nay, cũng là sinh nhật tuổi của Phong Vân Vô Ngân!
Lúc này, trong thành Nham Thạch.
Ban đêm, trăng sáng lên cao.
Đối với tuyệt đại đa số võ giả thành Nham Thạch mà nói, buổi tối này có lẽ cũng chỉ là một buổi tối không có gì đặc biệt như bao buổi tối khác.
Chẳng qua, đối với một số người lại không phải vậy.
Ở tại khu vực sân thi đấu của trung tâm thành Nham Thạch.
Sân thi đấu thành Nham Thạch tổng cộng bao gồm võ đài. Ở giữa là một võ đài lớn, xung quanh võ đài nhỏ xếp thành hình cánh sen bao bọc lấy võ đài lớn.
Trong thành Nham Thạch nghiêm cấm ẩu đả chém giết, chẳng qua sân thi đấu này lại là ngoại lệ duy nhất.
Đêm nay, ở xung quanh võ đài nhỏ số có tụ tập khá nhiều võ giả.
Những võ giả này đại đa số là đệ tử mới vào thành Nham Thạch, cũng có một số ít đệ tử cũ.
Đêm nay, trên võ đài số sắp sửa tổ chức một trận quyết đấu. Quyết đấu giữa những đệ tử mới.
Chu Hàm đến từ thành Loạn Tinh, nghênh chiến Phong Vân Vô Ngân đến từ thành Khâu Hác.
Trên thực tế, đây chỉ là một trận quyết đấu bé nhỏ không đáng kể, đôi bên đều là người mới, tu vi cũng chẳng ra sao, chưa đủ để hấp dân đám đệ tử cũ tới quan sát.
Điều đáng nói duy nhất chính là trận quyết đấu này còn liên quan đến một khoản tiền cược.
Họ Đạt Hề, họ Tây Môn, họ Lý, ba gã cường giả lâu năm của thành Nham Thạch, đã đạt tới cảnh giới Hậu Thiên thập phẩm đại viên mãn, đánh cược với ba huynh đệ họ Kim cũng đồng dạng là Hậu Thiên thập phẩm đại viên mãn.
Tiền đặt cược đôi bên là vạn lượng hoàng kim cùng với viên đan dược cao cấp.
Tiền đặt cược cũng không phải quá lớn, nhưng lại liên quan đến thể diện và tôn nghiêm của gã cường giả cảnh giới thập phẩm đại viên mãn, bởi vậy trận đấu này cũng hấp dẫn được một lượng đệ tử cũ tới quan chiến.
Trong đám người mới thành Nham Thạch, ba tên tu vi tối cao là Đường Thanh, Tả Quan Hải, Phiền Thiên tụm lại một nhóm. Trải qua một tháng tu luyện, võ đạo thiên phú của ba người bọn họ không tầm thường, thực lực so với khi vừa bước vào thành Nham Thạch đã tiến triển cực nhanh. Khí tức cũng trở nên ổn trọng, rất có khí thế của cao thủ. Trong đó Đường Thanh đã đột phá được rào cản thất phẩm, hôm qua đã tấn chức đến tu vi bát phẩm sơ kỳ, vô cùng lợi hại.
- Phong Vân Vô Ngân? Hừ hừ, tiểu tạp chủng này bị vây giết, buộc phải chạy vào thí luyện trường dã ngoại đến giờ vẫn chưa trở về, đoán chừng đã bị mãnh thú ăn thịt rồi, trận quyết đấu này còn đấu cái rắm ấy!
Đường Thanh cười ngạo nghễ.
- Cùng Phong Vân Vô Ngân quyết đấu là Chu Hàm, tên này hay vuốt mông ngựa, trước đó vài ngày chạy đi nịnh bợ biểu ca hắn là Chu Nhất Quang, có lẽ Chu Nhất Quang đã cho hắn một ít đan dược cao cấp, khiến hắn tấn chức đến tu vi thất phẩm, thực lực trong hàng ngũ đệ tử mới cũng xếp vào hạng , suốt ngày diễu võ dương oai, lão tử đã sớm nhìn hắn không vừa mắt
Tả Quan Hải cũng tức giận nói:
- Đúng vậy, tiểu tử Chu Hàm này cũng thật càn rờ, ngươi nhìn đi, mọi người đã tới đông đủ rồi, ngay cả vị cường giả thập phẩm đại viên mãn cũng đều đã giá lâm, vậy mà còn chưa thấy bóng dáng tiểu tử Chu Hàm kia, thật là càn rờ!
Đường Thanh cười lạnh một tiếng:
- Dù sao Phong Vân Vô Ngân cũng đã chết, đợi lát nửa ta tới khiêu chiến Chu Hàm, đánh cho hắn té cứt vãi đái!
Đám người mới có mặt ở đây đều nhỏ giọng bàn luận, chẳng qua tất cả mọi người đều nhận định rằng, Phong Vân Vô Ngân hôm nay không thể nào tới được.
Trong đám người mới, có một thiếu niên lạnh lùng, hai tay khoanh trước ngực, bên hông đeo đoản đao, toàn thân tản ra một loại khí tức lạnh lẽo khiến người khác không dám lại gần. Thiếu niên này chính là Bạch Quang, kẻ mà ngày đó cầm đoản đao cùng với Phong Vân Vô Ngân xông vào Khôi Lỗi trường. Hắn hôm nay, ở trong đám đệ tử mới thành Nham Thạch thực lực xếp hàng thứ , tính cách cao ngạo, không thích kết giao bằng hữu, hơn nửa thủ đoạn độc ác, bởi vì mâu thuẫn tranh chấp cho nên ở ngoài thành đã đả thương khá nhiều người mới. Lúc này khóe miệng Bạch Quang nhếch lên:
- Phong Vân Vô Ngân? Tên này được ba vị chủ khảo Khôi Lỗi trường coi là thiên tài, hôm nay sợ là thiên tài này không thể tới thi đấu được rồi. Chẳng qua cũng chỉ là một ngụy thiên tài mà thôi.
Hơn nữa rất kỳ quái chính là, Phong Vân Tuyết tỷ tỷ của Phong Vân Vô Ngân lại không hề tới quan chiến.
Trọng tài họ Lý, họ Tây Môn, họ Đạt Hề đều cau mày. Bọn họ cũng đã nghe được một chút phong thanh, biết được Phong Vân vỏ Ngân thời giantrước đã đắc tội ba tên cảnh giới cực cao trong đám người mới, bị vây giết nên phải một mình trõn vào thí luyện trường dã ngoại, sinh tử chưa rõ.
Đối với trận quyết đấu đêm nay, trong lòng ba gã cũng đã hoàn toàn buông tha, bọn họ không hề cho rằng, Phong Vân Vô Ngân đã biến mất hơn hai mươi ngày sẽ như một kỳ tích xuất hiện trên võ đài, đánh bại Chu Hàm mới tấn chức lên thất phẩm.
- Ha ha ha! Đạt Hề huynh, Lý huynh, Tây Môn huynh, các ngươi đã chuẩn bị xong vạn lượng hoàng kim cùng viên đan dược cao cấp hay chưa? Đợi lát nữa ta sẽ thu lấy tiền cược của các ngươi, vừa vặn gần đây ta đang thích một thanh chiến đao cũng giá trị vạn lượng vàng... Ha ha ha ha, đa tạ ba vị huynh đệ khảng khái giúp đỡ, thay ta mua chiến đao, ha ha ha ha!
Một giọng nói khoa trương vang lên.
Ba gã trọng tài họ Đạt Hề, họ Tây Môn, họ Lý khổ không thể tả, cũng không tìm được thứ gì để phản kích lại ba huynh đệ họ Kim, một câu cũng không nói ra được.
Khu dân cư sa hoa của thành Nham Thạch. Nơi này tất cả nhà cửa đều thuần một màu, hoàn cảnh ưu nhà, có thể ở tại nơi này tuyệt đối đều là cường giả có được địa vị cực cao đồng thời tu vi vô cùng cao minh trong thành Nham Thạch.
Trong một ngôi nhà thật lớn, trồng nhiều hoa như thảm gấm, hương thầm ngào ngạt, đình đài lầu tạ, ao biếc giả sơn.
Trong lương đình, một thiếu niên nho nhã đang ngồi đó, tựa vào bàn đá nương theo ánh trăng chiếu xuống để đọc một quyển vũ kỹ bí điển, thần thái vô cùng bình tĩnh.
Đúng là Gia Luật Hoành.
Lúc này, một nam tử trung niên khí thế không kém khom người đi vào trong đình, bẩm báo với Gia Luật Hoành:
- Gia Luật đại nhân, ước chiến của Phong Vân Vô Ngân cùng Chu Hàm chính là vào đêm nay. Ngài bảo ta quan tâm đến tiến triển tu luyện của Phong Vân Vô Ngân, nhưng từ hơn hai mươi ngày trước, Phong Vân Vô Ngân tiến nhập thí luyện trường dã ngoại đến nay tung tích vẫn chưa rõ, có lẽ đêm nay hắn không có khả năng quay trở về để nghênh chiến với Chu Hàm.
- A, được, không cần bàn đến tên Phong Vân Vô Ngân này nửa. E rằng hắn đã chết, đi đoàn tụ cùng cha mẹ dưới địa phù rồi.
Gia Luật Hoành thản nhiên cười.
Cùng ở trong khu dân cư sa hoa của thành Nham Thạch, trong một trạch viện diện tích nhỏ hơn khu nhà của Gia Luật Hoành vài lần, hoàn cảnh cũng kém hơn không ít. Một nam tử áo trắng sắc mặt tái nhợt đang nhắm mắt dường thần, thinh thoảng lại ho khan một tiếng, uể oải không gì sánh được. Đây chính là cái gã bị Phong Vân Vô Ngân đuổi đánh ở trong thí luyện trường dã ngoại.
- Biểu ca, đêm nay ta cũng chỉ đến cho có mặt thôi. Phong Vân Vô Ngân đã sớm chết rồi, ta còn phải đánh cái gì nữa. Ha ha!
Một thanh âm hăng hái vang lên từ phía sau nam tử áo trắng, chính là Chu Hàm.
Ngừng lại một chút, Chu Hàm thăm dò hỏi:
- Biểu ca, ta thấy khí sắc huynh không được tốt, chẳng lẽ lần này đi thí luyện trường dã ngoại gặp phải hung hiểm sao?
Nam tử áo trắng khẽ nhướng mày:
- Tiểu Hàm, đừng nhiều lời, thời gian không còn sớm, ngươi nhanh đi đến sân thi đấu đi. Không nên làm cho ba vị đại nhân họ Kim mất hứng. Khó khăn lắm ngươi mới được ba vị đại nhân nhìn trúng, tự nhiên là phải cẩn thận phụng dường, ra sức lấy lòng. Đêm nay Phong Vân Vô Ngân cho dù có xuất hiện, một khi đã lên võ đài, ngươi nhất định phải đánh cho hắn tàn phế mới khiến cho ba vị đại nhân cảm thấy mỹ màn.
- Vâng, biểu ca, ta rõ rồi. Ta đi đây!
Chu Hàm cười đắc ý, xoay người rời đi.