Chương 1501: Không Phải Người Thân Lại Hơn Hẳn Người Thân
Dịch Giả: Hồng Trần Linh Đế
Nguồn: Hồng Trần Linh Giới - TruyenYY.com
Thân là quan viên của Thiên Đình, một khi có công sự nhất định phải lập tức có mặt. Cho nên, căn bản không thể nào bế quan tu luyện chính thức. Mặc dù hơi khó chịu nhưng phải đành chấp nhận.
Thế nhưng nếu không thể nào chân chính bế quan tu luyện thì rất khó nâng cao tu vi của bản thân. Điều này khiến bản thân một số người cảm thấy rất mâu thuẫn.
Có điều, trên thế giới này luôn không thiếu khuyết một số phần tử biến thái. Bọn họ có thể nhất tâm nhị dụng hoàn thành một lúc hai việc. Và cũng chỉ những phần tử này mới có thể một bước lên mây, thành tựu hơn xa người khác.
Tư chất của Lại Khai Nguyên tương đối bình thường. Việc duy nhất hắn có thể làm là ước ao ghen tị trong lòng.
Dựa theo lẽ thường, có can đảm tìm hắn lúc nửa đêm chỉ có cấp trên của hắn. Cho nên dù nội tâm khó chịu như thế nào đi chăng nữa thì Lại Khai Nguyên cũng chỉ phải tạm thời đình chỉ tu luyện.
Cầm truyền âm thạch lên kiểm tra thì phát hiện là Tống Sơn Tuyền gọi cho hắn. Lại Khai Nguyên lập tức nổi giận.
Phòng Quản Lý Tiên Tịch cũng tượng tự như khoa hộ tịch của đồn công an ở phàm giới. Tất cả công việc được tiến hành trong khung giờ hành chính. Cho dù làm thêm giờ thì cũng là việc của cấp dưới, chẳng có quan hệ gì với Lại Khai Nguyên hắn cả.
Từ trước đến giờ, chưa bao giờ có có thuộc hạ nào dám tìm đến Lại Khai Nguyên vào đêm hôm khuya khoắt thế này. Bởi vì công việc của Phòng Quản Lý Tiên Tịch tương đối nhàn tản, không có việc gì gấp gáp cần một Trưởng Phòng như hắn phải đi sớm về khuya để xử lý.
- Tống Sơn Tuyền, ngươi không biết hiện tại đã là thời điểm tan tầm rồi hay sao? Ngươi rốt cuộc muốn gì?
Lại Khai Nguyên hướng về phía truyền âm thạch quát lớn.
Năng lực làm việc cùng với bối cảnh gia đình của Tống Sơn Tuyền không có gì nổi bậc. Lúc bình thường cũng không biết cách nịnh hót lãnh đạo. Đối với dạng nhân viên này Lại Khai Nguyên trước giờ đều không ưa cho lắm, cho nên ngữ khí nói chuyện căn bản chẳng có một lời khách khí nào.
Theo Lại Khai Nguyên, Tống Sơn Tuyền có thể kiếm được công việc tại Phòng Quản Lý Tiên Tịch đã là kỳ tích. Sau này muốn phát triển thêm vô cùng gian nan. Điển hình là người không tiền đồ. Lại Khai Nguyên đã sớm hình thành thói quen đến la đi mắng đối với người như thế.
Bản thân Tống Sơn Tuyền hình như cũng đã khá quen với việc lúc nào cũng bị la to mắng lớn.
Bất quá, thói quen này hôm nay cần phải được cải biến. Bởi vì, sự tình hắn muốn làm cấp đủ lá gan và lực lượng để hắn thay đổi. Lại Khai Nguyên đúng là cấp trên của hắn, nhưng xét cho cùng thì cũng chỉ là một tiểu quan nho nhỏ. Tống Sơn Tuyền cũng không tin Lại Khai Nguyên không muốn nịnh bợ đại quan như Lưu Lãng.
Tống Sơn Tuyền đáp lại với giọng điệu nhàn nhạt:
- Trưởng Phòng nói đúng, hiện tại quả thật đã là thời điểm tan tầm.
Nghe được ngữ khí không mấy tôn trọng này, sắc mặt Lại Khai Nguyên đang âm trầm lại tăng thêm vài phần âm u. Hắn cố nén giận hỏi lại với giọng băng lãnh:
- Vậy mà ngươi còn dám quấy rầy ta?
- Ta cũng không muốn quấy rầy ngài nghỉ ngơi. Bất quá trước mắt có việc quan trọng, ta sợ nếu thông tri trễ nãi cuối cũng ngài lại trách tội ta.
Tống Sơn Tuyền ra vẻ cao thâm.
- Không cần thừa nước đục thả câu, có việc gì thì nói mau.
Nghe được hàm ý trong lời nói của Tống Sơn Tuyền, Lại Khai Nguyên vẻ mặt lập tức nghiêm túc.
- Lưu Lãng muốn gặp ngài.
Tống Sơn Tuyền đáp lại với lời ít mà ý nhiều.
- Lưu Lãng? Lưu Lãng nào?
Trong lúc nhất thời Lại Khai Nguyên phản ứng có chút không kịp.
- Thiên Đình của chúng ta có rất nhiều Lưu Lãng sao?
Tống Sơn Tuyền hỏi ngược lại.
- Thế Gian Tiên Ngục, Lưu Lãng Ngục Trưởng?
Lại Khai Nguyên khiếp sợ thốt lên. Luận cấp bậc, hắn và Lưu Lãng là cùng cấp như nhau. Nhưng nếu so danh khí, Lưu Lãng lại bỏ hắn tít xa ngàn dặm.
Trước giờ Lại Khai Nguyên vẫn luôn xem Lưu Lãng như thần tượng của mình.
Khổ nổi, khó mà kéo lên được điểm liên hệ nào giữa Phòng Quản Lý Tiên Tịch cùng với Thế Gian Tiên Ngục. Từ đầu đến cuối Lại Khai Nguyên đều chưa tìm được bất cứ cơ hội nào để kết bạn với Lưu Lãng. Hôm nay, Tống Sơn Tuyền tìm hắn lúc nữa đêm lại có quan hệ với Lưu Lãng thật là ngoài ý muốn của hắn.
- Không sai, đúng là Lưu Lãng Ngục Trưởng của Thế Gian Tiên Ngục.
Tống Sơn Tuyền nói rất hăng hái, người không biết nghe qua rất dễ cho rằng hắn với Lưu Lãng vô cùng thân quen.
Lại Khai Nguyên vô cùng nhạy bén bắt được điểm này. Vừa mới trước đó còn gọi thẳng thừng tên của Tống Sơn Tuyền, giờ lập tức đổi ngay thành giọng điệu vô cùng thân thiết:
- Tiểu Tống, ngươi cùng Lưu Ngục Trưởng rất thân quen hay sao?
Tống Sơn Tuyền giả vờ khiêm tốn:
- Không dám nói thân quen, chỉ là nhận biết sơ mà thôi.
Tống Sơn Tuyền trả lời như thế càng khiến cho Lại Khai Nguyên sinh nghi, cho rằng sự tình không đơn giản.
Ở trên Thiên Đình, bất luận là ai đi chăng nữa, chỉ cần dính líu tới Lưu Lãng, cho dù chỉ có một điểm quan hệ thôi thì đã vô cùng đáng giá để coi trọng.
Lại Khai Nguyên vôi vàng cười tươi:
- Này Tiểu Tống, làm đồng sự với nhau nhiều năm như vậy, chúng ta cho dù không phải người thân lại hơn hẳn người thân. Đối với ta ngươi không cần thiết phải che giấu. Hơn nữa, quen biết với Lưu Ngục Trưởng cũng không phải việc gì xấu không thể lộ ra ngoài. Đúng rồi, gần nhất Phòng Quản Lý Tiên Tịch của chúng ta đang muốn bình chọn một nhân viên tiên tiến. Theo cá nhân ta thấy thì người thích hợp nhất chính là ngươi. Những năm gần đây, ngươi cực nhọc làm việc quên ăn quên ngủ, thậm chí bỏ bê cả gia đình vì mọi người...
Lại Khai Nguyên tung ra một mảnh khen ngợi để Tống Sơn Tuyền nghe lên đều cảm thấy linh hồn bay bổng. Chính bản thân hắn cũng không biết bản thân mình dĩ nhiên ưu tú đến như vậy.
Đáng tiếc còn chưa bay đủ thì lão bà của hắn là Hạ Thư Hương đúng lúc cắt ngang:
- Nói chính sự
Tống Sơn Tuyền lập tức tỉnh táo. Lại Khai Nguyên là vì Lưu Lãng mới nói những lời này với hắn. Nếu không có Lưu Lãng thì khẳng định hắn sẽ bị Lại Khai Nguyên xem như cháu trai mà mắng tựa máu chó xối đầu.
Sống trên đời phải chú trọng ân nghĩa, biết nói lời cảm ơn. Lưu Lãng đã giúp hắn cải biến tiền đồ mờ mịt của mình, cho nên hắn cần phải đem sự tình mà Lưu Lãng nhắn nhủ làm tốt.
Tống Sơn Tuyền hắng giọng nói:
- Trưởng Phòng, Lưu Ngục Trưởng muốn hẹn gặp mặt ngươi sau ba canh giờ nữa, không biết ngươi có thời gian rảnh hay không?
- Có thời gian, đương nhiên là có thời gian.
Đừng nói bây giờ hắn đang không có việc gì làm, cho dù có thì cũng phải thoái thác, cho nên Lại Khai Nguyên đáp ứng ngay lập tức. Sau khi đáp ứng, hắn liền hỏi dò:
- Tiểu Tống, ngươi biết tại sao Lưu Ngục Trưởng muốn gặp mặt ta không?
- Lưu Ngục Trưởng có vài người bạn, bởi một số nguyên do nên sau khi phi thăng không tới được Thiên Đình, vì thế cho nên cũng không có tiên tịch. Hắn muốn bổ sung tiên tịch giúp những người bạn đó.
Tống Sơn Tuyền cho rằng chỉ có vài người cần bổ sung tiên tịch, hắn không biết con số thực tế lên đến hơn nghìn người.
- Hóa ra là bổ sung tiên tịch, thảo nào lại tìm đến ta.
Lại Khai Nguyên kích động chà xát hai tay. Hắn cảm thấy đây là bánh từ trên trời rơi xuống. Đối với người chủ quản tiên tịch như hắn thì bổ sung tiên tịch chẳng qua chỉ là một câu nói mà thôi.
Bỗng dưng khi không lại kiếm được một nhân tình của Lưu Lãng, quả thực là lời lớn.
- Tiểu Tống, phiền ngươi chuyển lời cho Lưu Ngục Trưởng ta tại Phòng Quản Lý Tiên Tịch chờ đợi đại giá của hắn.
Lại Khai Nguyên càng nghĩ càng vui vẻ, phiền muộn bị đánh gãy tu luyện lúc trước đã sớm quét sạch sành sanh.
Một bên khác, sau khi cắt đứt trò chuyện với Lại Khai Nguyên, Tống Sơn Tuyền lập tức truyền âm hồi đáp thời gian và địa điểm gặp mặt cho Lưu Lãng.
- Ta sẽ đến Phòng Quản Lý Tiên Tịch đúng hẹn.
Lưu Lãng ngay lập tức quyết định xong chuyện này. Tiếp đó lại hàn huyên cảm tạ Tống Sơn Tuyền vài câu rồi buông truyền âm thạch xuống tự nhủ:
- Còn cách thời gian hẹn hơn hai canh giờ, trước tiên về đến Thế Gian Tiên Ngục rồi tính sau.
Bay liền mấy vạn dặm, Lưu Lãng đã đến không phận của Nam Sơn. Ngay thời điểm hắn định hạ xuống thì viên Long Châu có chứa hơn vạn tu luyện giả trong tay hắn bỗng dưng rung động kịch liệt.
Lưu Lãng lập tức giật nảy mình.
- Chẳng lẽ đã đến giờ tự giải phong ấn?
Đây là phản ứng đầu tiên của Lưu Lãng. Bất quá, sau khi cẩn thận tính toán thì hắn thấy vẫn chưa đến giờ. Trước đó, chính miệng Ngao Thông đã nói rằng sẽ đem viên Long Châu này phong ấn trong một canh giờ.
Lúc này, chỉ mới vừa qua khỏi nửa canh giờ mà thôi.
Nhưng nếu không phải phong ấn giải phong thì Long Châu dị động là do đâu?