Chương 1502: Cho Ngươi Thêm Một Cơ Hội
Phóng tác: Hồng Trần Linh Đế
- Rốt cuộc là nguyên nhân gì?
Trong lúc nhất thời Lưu Lãng chỉ biết kinh ngạc đến ngây người mà quên khống chế, một đoàn kim quang bỗng nhiên hiện lên mang theo Long Châu thoát khỏi tay hắn lao vút đi. Với thân gia hiện tại của hắn thì một viên Long Châu chả đáng là bao, nhưng bên trong Long Châu đang chứa hơn một vạn tu luyện giả, cho nên Lưu Lãng quyết không thể nào bỏ mặc kim quang cuốn đi Long Châu.
Hắn lập tức vận hết sức lực đạp Phong Hỏa Luân đuổi theo phương hướng bay đi của Long Châu.
Theo tu vi tăng lên, Lưu Lãng khống chế Phong Hỏa Luân ngày càng thuần thục. Mặc dù vẫn không cách nào phát huy toàn bộ uy lực, nhưng một khi cưỡi Phong Hỏa Luân thì tốc độ của hắn vẫn thừa sức vượt qua tốc độ của một tu luyện giả có cảnh giới Tiểu Tiên hậu kỳ.
Thế nhưng Lưu Lãng rất nhanh phát hiện tốc độ của kim quang còn nhanh hơn cả tốc độ hiện tại của Phong Hỏa Luân, điều này khiến hắn cảm thấy khá ngoài ý muốn.
Phải biết rằng, nơi này là thế gian!
- Rốt cuộc là ai đứng đằng sau kim quang?
Lưu Lãng vừa dốc toàn lực truy đuổi, vừa nhíu mày suy nghĩ. Mục tiêu của đoàn kim quang bỗng dưng xuất hiện này vô cùng rõ ràng, chính là Long Châu trong tay hắn. Nếu nói không có người nào điều khiển đoàn kim quang này thì đến kẻ ngốc đều không tin được.
Đối với Lưu Lãng thì đây là hành động khiêu khích trắng trợn, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Tốc độ của kim quang nhanh vô cùng, chớp nhoáng một lát liền biến mất khỏi tầm mắt của Lưu Lãng. Kim quang biến mất nhưng khí tức của Long Châu vẫn còn lưu lại khá lâu, Lưu Lãng dựa theo khí tức này dọc đường lần theo.
Lần theo chốc lát thì sắc mặt Lưu Lãng dần hiện lên một tia cổ quái. Hắn lập tức dừng lại lẩm bẩm:
- Con mẹ nó, đây chẳng phải là lộ tuyến đến Cực Nhạc Đảo hay sao?
Dựa theo tình huống trước mắt, Lưu Lãng có chín mươi chín phần trăm khẳng định Ngao Thông là người điều khiển kim quang.
Chẳng lẽ việc Ngao Uyên giả mạo Long Lập đã bị lộ tẩy?
Điều hiện tại Lưu Lãng quan tâm không phải là việc Ngao Thông dùng phương pháp gì để triệu hồi Long Châu. Điều hắn thực sự quan tâm là an nguy của Ngao Uyên. Ngao Uyên là Long Thái Tử được Tây Hải Long Vương sủng ái nhất, hắn đồng thời cũng là đệ tử của Tôn Ngộ Không, thân đệ đệ của Nghiễm Lực Bồ Tát, một trong Bát Bộ Thiên Long ở Tây Thiên. Nếu như Lưu Lãng không phải là nhân vật chính thì quang hoàn của Ngao Uyên so với hắn còn sáng hơn rất nhiều.
Nói chung, một khi Ngao Uyên bởi vì giúp Lưu Lãng mà xảy ra chuyện gì thì phiền phức to.
Huống hồ, bên trong Long Châu còn chứa hơn một vạn tu luyện giả, những người này một khi rơi vào tay của Ngao Thông lần nữa thì có khả năng nguy hiểm đến tính mạng.
Lưu Lãng tranh thủ thời gian lấy truyền âm thạch ra để liên hệ với Ngao Uyên. Hắn muốn hỏi tình huống cụ thể như thế nào.
Nhưng tìm hơn nửa ngày Lưu Lãng cũng không tìm thấy ấn ký của Ngao Uyên bên trong truyền âm thạch. Lúc này, Lưu Lãng mới nhớ ra truyền âm thạch của hắn không thể liên thông được với truyền âm thạch của Ngao Thông.
Tình huống này là do mỗi một khu vực của Thiên Đình, Tây Thiên, Tứ Hải và Địa Giới đều có truyền âm thạch chuyên dụng riêng. Truyền âm thạch của các khu vực không thể liên thông với nhau. Nói dễ hiểu, truyền âm thạch của mỗi khu vực đều là phiên bản giới hạn sử dụng trong nước, không thể liên kết quốc tế.
Chỉ có truyền âm thạch của một số đại năng cá biệt như Ngọc Hoàng Đại Đế, Tứ Hải Long Vương, Thập Điện Diêm Vương của Địa Giới... mới không bị hạn chế bởi giới hạn này. Truyền âm thạch của bọn họ có thể xuyên giới kết nối với nhau.
Bản thân Lưu Lãng cùng với Ngao Uyên hiển nhiên còn chưa đạt tới cấp bậc của những đại năng đó.
Trước đây, Lưu Lãng đã từng nhắc qua việc khai thông giới hạn này với người phụ trách nghiệp vụ truyền âm thạch của Thuật Luyện Sư Công Hội là Kha Thanh Miễu. Xét về mặt kỹ thuật thì việc này không quá khó, bởi vì bất luận là nghiệp vụ truyền âm thạch của Thiên Đình, Tây Thiên, Tứ Hải hay Địa Giới đều do Thuật Luyện Sư Công Hội phụ trách.
Thế nhưng giữa các khu vực với nhau đều có quá nhiều gút mắc về lợi ích. Cho dù Thuật Luyện Sư Công Hội cũng không cách nào điều giải. Vậy nên kế hoạch truyền âm thạch xuyên giới bị gác lại vô thời hạn.
Trong lúc nhất thời Lưu Lãng không có cách nào liên hệ với Ngao Uyên. Hắn hạ quyết tâm, sau khi xử lý xong việc này, cho dù có bao nhiêu lực cản đi chăng nữa thì cũng phải khai thông truyền âm thạch của bốn khu vực lớn.
- Đến lúc cần tìm người thì lại tìm không thấy, con mẹ nó thật bất tiện!
Lưu Lãng vừa phi hành vừa tranh thủ phàn nàn vài câu. Ước chừng sau nửa canh giờ, hắn lại một lần nữa đến trước lối vào Cực Nhạc Đảo. Lưu Lãng cũng không tiến vào, bởi vì Ngao Thông đã đứng đợi hắn ở bên ngoài Cực Nhạc Đảo.
Bên cạnh Ngao Thông, Long Châu đã khôi phục thành hình thái to lớn của đại sảnh yến hội.
- Ta đã sớm biết, ngươi sẽ trở về.
Cơn tức giận vì bị Lưu Lãng cùng Ngao Uyên hùa nhau đùa nghịch của Ngao Thông đến bây giờ vẫn còn không tiêu tan. Nếu như ánh mắt có thể dùng để giết người thì Lưu Lãng đã bị hắn giết chết không biết bao nhiêu lần.
- Cửu Thái Tử ngươi cũng quá không tử tế, ta đã dựa theo ước định trả Long Lập lại cho ngươi. Thế nhưng ngươi lại đem người của ta cướp về một lần nữa. Điều này không khỏi có chút ức hiếp người quá đáng!
Lưu Lãng cố ý giả vờ ngây ngốc. Dùng khía cạnh đạo đức để chất vấn ngược lại Ngao Thông.
- Ta không tử tế hay ngươi mới là người không tử tế?
Ngao Thông không kiềm chế được tức giận rống lên.
- Ngươi thật sự trả lại Long Lập cho ta sao? May mắn bên trong Cực Nhạc Đảo còn có trận pháp khống chế viên Long Châu này, bằng không đã bị Ngao Uyên cùng với ngươi lừa dối thành công.
- Quả nhiên sự việc đã bại lộ.
Khi Lưu Lãng nghe được Ngao Thông nói lên tên của Ngao Uyên thì hắn biết không thể nào tiếp tục giả bộ được nữa. Bất quá hắn vẫn có chút không rõ, Ngao Thông dựa vào đâu để nhìn thấu được Long Lập là do Ngao Uyên giả mạo. Phải biết rằng Bảy Mươi Hai Biến là vô thượng thần thông của Bồ Đề Lão Tổ.
Lưu Lãng làm sao mà ngờ tới được? Bởi vì tất cả là do Ngao Uyên đắc ý quên mình mà chủ động biểu lộ thân phận.
Kết quả là Ngao Thông dựa vào hậu thủ để tất cả mọi việc quay lại điểm bắt đầu.
Nhìn vào tổng thể để kết luận, Ngao Uyên chẳng những không giúp được gì, mà còn kích thích thêm Ngao Thông khiến cho việc này càng khó giải quyết thêm.
Trên thực tế, Ngao Thông cũng không phải cố ý lưu lại hậu thủ. Tâm tư của hắn còn chưa thâm trầm đến như vậy. Lúc đó, hắn thực sự muốn trao đổi con tin cùng với Lưu Lãng.
Lúc trước, sau khi dùng viên Long Châu này để cải tạo thành đại sảnh yến hội xong thì dùng trận pháp để cố định nó với mặt đất. Cho nên bất luận khoảng cách bao xa đi chăng nữa thì cũng đều có thể thông qua trận pháp để gọi Long Châu về. Có thể nói việc này chỉ là trùng hợp mà thôi.
Lưu Lãng không hề hay biết những điều này, hắn cho rằng từ đầu đến cuối đều là âm mưu quỷ kế của Ngao Thông. Vậy nên việc hắn liên hợp với Ngao Uyên lừa gạt Ngao Thông không hề gây ra cảm giác tội ác trong lòng hắn, coi như hòa nhau.
- Ta chỉ cung cấp một cơ hội để Cửu Thái Tử cùng bằng hữu cũ ôn chuyện mà thôi. Cho dù ngài không lĩnh tình thì cũng không nên trách tội ta chứ?
Lưu Lãng ra vẻ tươi cười thoải mái.
- Ôn chuyện cùng với Ngao Uyên? Ta phỉ nhổ!
Ngao Thông nắm chặt nắm tay cắn răng nghiến lợi nói:
- Nếu không phải hắn chạy nhanh thì ta đã đánh cho mẹ hắn cũng không thể nào nhận ra được!
- Chạy nhanh... Ngao Uyên đã chạy thoát?
Bắt được tin tức mấu chốt từ trong lời nói của Ngao Thông, Lưu Lãng thở phào nhẹ nhõm.
Bên trong Long Châu bị nhốt trên vạn người đã đủ phiền phức rồi, nếu lại tăng thêm Ngao Uyên nữa thì đã phiền lại càng thêm phiền. Cũng may, sau khi bại lộ thân phận thì Ngao Uyên vẫn đủ cơ linh để chạy thoát.
Cho tới hiện tại, Lưu Lãng vẫn tưởng rằng việc Ngao Uyên giả mạo thân phận Long Lập là ngoài ý muốn bị nhìn thấu. Nếu như hắn biết, chỉ vì thoải mái trong nhất thời mà Ngao Uyên chủ động bại lộ thì hắn khẳng định phải bóp chết Ngao Uyên.
- Lưu Lãng, ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng. Mau đem Long Lập thật sự giao ra đây. Bằng không ta sẽ giết chết những người này trước tiên.
Ngao Thông vung tay lên, từ trong Long Châu đem Ngụy Thăng Tân cùng mấy vị phó đảo chủ của Cực Nhạc Đảo xách ra.
Tương đồng với đạo lý bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu, muốn dùng con tin để áp chế thì phải chọn con tin có chút phân lượng. Mặc dù bên trong Long Châu có hơn một vạn người, nhưng chỉ có mấy người này mới thật sự khiến cho Lưu Lãng kiêng kị.