Chương 1504: Thủy Kiếm
Phóng tác: Hồng Trần Linh Đế
Ngay tại thời điểm Lưu Lãng lo lắng suy nghĩ đối sách, Ngao Thông đã đem Ngụy Thăng Tân cùng với đám người phó đảo chủ kia, một lần nữa ném trở lại bên trong Long Châu.
Đám người này đều là con tin mấu chốt, nếu như không dùng Long Châu giam lại, đợi lát nữa khi hắn và Lưu Lãng chiến đấu đến thời điểm mấu chốt, đám người này có thể sẽ thừa cơ bỏ chạy. Khi đó, nói không chừng Lưu Lãng cũng nhân dịp này mà trốn theo.
Đã từng bị lừa một lần, hiện tại Ngao Thông khắp nơi cẩn thận đề phòng. Hắn sợ, nếu sơ sẩy thì lại rơi vào bẫy của Lưu Lãng một lần nữa.
Sau khi cảm giác đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, Ngao Thông lên tiếng thanh minh trước khi bắt đầu chiến đấu:
- Trận giao đấu lúc này đây, bất luận sinh tử, tất cả đều nghe theo mệnh trời. Lưu Lãng ngươi một khi chết trận, cũng đừng nên trách ta tâm ngoan thủ lạt.
Đáp lại, Lưu Lãng từ tốn nói:
- Nếu như ngươi có thể giết được ta, cứ tận lực xuống tay. Bất quá, nếu ta may mắn chiến thắng, ta sẽ xem xét mà tha cho ngươi một mạng.
Ngao Thông nghe được nhíu mày:
- Vì cái gì?
Hắn không tin Lưu Lãng sẽ có lòng tốt đến như vậy.
Với nghi vấn này của Ngao Thông, Lưu Lãng chỉ đơn giản nhún nhún vai nói:
- Bởi vì phụ thân của ngươi, hắn đối với ta không tệ. Ngươi vẫn luôn ở tại Cực Nhạc Đảo nên có khả năng không được biết. Trong khoảng thời gian này, ta vẫn luôn bế quan tại phòng tu luyện chữ Thiên của Bắc Hải Long Cung. Chẳng lẽ, ngươi không phát hiện được? Tu vi của ta so với lúc trước đã tăng lên một tiểu cảnh giới rồi hay sao?
Được nhắc nhở, Ngao Thông lập tức chú ý tới. Lúc trước, cảnh giới của Lưu Lãng chỉ là Huyền Đan trung kỳ, vậy mà bây giờ xem lại thì đã biến thành Huyền Đan hậu kỳ.
Mặc dù bản thân Ngao Thông vừa ra đời đã có được cảnh giới Tiểu Tiên, nhưng hắn vô cùng rõ ràng quá trình tu luyện dưới Tiên Cảnh.
Một khi đến cảnh giới Huyền Đan, cho dù chỉ là một tiểu cảnh giới, cũng không phải có thể tăng lên trong một sớm một chiều. Từ lần hắn gặp mặt Lưu Lãng lúc trước tới giờ, thời gian chỉ mới trôi qua một tháng mà thôi. Hắn vẫn nhớ, khi đó Lưu Lãng chỉ bất quá vừa mới tấn cảnh Huyền Đan trung kỳ. Vậy mà giờ đây đã biến thành Huyền Đan hậu kỳ. Nếu dùng cái gì đó để hình dung, thì cũng chỉ hai chữ kỳ tích.
Nhưng nếu bảo Lưu Lãng dùng phòng tu luyện chữ Thiên của Bắc Hải Long Cung, để tăng lên tu vi. Có đánh chết bản thân hắn thì Ngao Thông cũng không cách nào tin tưởng.
Đừng nói Bắc Hải Long Cung, cho dù toàn bộ Bắc Hải, cũng chỉ có một phòng tu luyện chữ Thiên này mà thôi. Tại Bắc Hải Long Cung, dù là Long Tử được sủng ái nhất, muôn được sử dụng phòng tu luyên chữ Thiên này thì cũng phải xếp hàng hẹn trước.
Trừ phi phụ thân hắn, cũng chính là Bắc Hải Long Vương đầu bị vô nước. Bằng không, tuyệt sẽ không đem phòng tu luyện chữ Thiên cho một ngoại nhân như Lưu Lãng sử dụng.
Nghĩ tới đây, Ngao Thông cười lạnh một tiếng chất vấn Lưu Lãng:
- Ngươi đang tính lôi kéo làm quen với ta sao?
Theo hắn nghĩ, khẳng định là bản thân Lưu Lãng cảm giác không thể nào địch lại chính mình, nên mới há mồm sủa bậy. Hi vọng có thể thông qua đó mà làm cho hắn dè chừng nương tay.
Lưu Lãng cảm thấy nên chỉ ra cho Ngao Thông một con đường sáng, tránh phải xung đột không cần thiết. Hắn nói:
- Có phải lôi kéo làm quen hay không, ngươi sao không thử kiểm chứng một thoáng? Cửu Thái Tử ngươi có thể liên lạc với đám Long huynh, Long đệ của mình mà hỏi một lần. Việc này bọn hắn khá rõ ràng.
Thế nhưng Ngao Thông căn bản không có ý định hỏi thăm. Xét đến, cũng là do tình huống cạnh tranh kịch liệt bên trong Long Cung. Trong hoàn cảnh như thế, thì hắn lấy đâu ra một người huynh đệ tri tâm tri kỷ? Cho dù hỏi được, cũng không làm sao tin tưởng! Hơn nữa, từ đầu tới cuối, hắn đều cho rằng, đây chẳng qua là mánh khóe cố ý kéo dài thời gian của Lưu Lãng. Trên mặt Ngao Thông hiện lên dáng vẻ không kiên nhẫn:
- Không cần nói lãng sang chuyện khác, ngươi rốt cuộc có muốn đánh nữa hay không?
Tránh cho đêm dài lắm mộng, hắn thấy cứ đánh trước cái đã rồi nói sau. Hắn sợ một khi mình xuất ra truyền âm thạch để liên hệ phía Bắc Hải Long Cung, Lưu Lãng nói không chừng lại nhân lúc này mà giở trò gian mánh lới.
Tục ngữ có câu, một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Hiện tại, Ngao Thông có thể nói là vô cùng mẫn cảm. Bất luận nghe được lời nói gì từ Lưu Lãng, hắn đều cảm giác rằng đó đều là lời nói dối.
Đối với kết quả này, Lưu Lãng đã sớm dự đoán được. Hắn rất rõ ràng, cho dù không có việc hắn liên hiệp với Ngao Uyên để lừa dối Ngao Thông trước đó, Ngao Thông cũng không có khả năng tin tưởng, hắn được Bắc Hải Long Cung tôn làm thượng khách.
Bằng không, ngay từ đầu Lưu Lãng đã sớm đem kinh lịch tại Bắc Hải Long Cung của mình nói với Ngao Thông.
Sở dĩ hiện tại hắn nhắc lên việc này, hoàn toàn là đang thử vận may. Chỉ cần Ngao Thông có một tia tin tưởng, sau đó lấy truyền âm thạch ra hướng về Bắc Hải Long Cung chứng thực một chút. Mọi vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng.
Nhưng thực tế chứng minh, vận may của Lưu Lãng lúc này đây không ứng nghiệm.
Giờ phút này, hình tượng của hắn trong mắt Ngao Thông, đã là một tên lừa đảo chính cống. Không có một câu nào có thể tin tưởng được.
Ngao Thông mất kiên nhẫn, đồng dạnh tính nhẫn nại của Lưu Lãng cũng hao mòn hầu như không còn. Ý niệm vừa động, lập tức đem Phong Hỏa Luân, Đả Hồn Tiên, Thiên La Địa Võng lấy ra toàn bộ.
Những vũ khí này, đều đã từng sử dụng qua trong cuộc chiến với Ngao Thông lần trước. Bọn chúng đã không còn hiệu quả xuất kỳ bất ý để đánh lén. Cho nên, Lưu Lãng dứt khoát một hơi lấy hết ra, đây cũng là trạng thái chiến đấu mạnh nhất của hắn lúc này.
Cảnh giới bản thân không đủ thì dùng Tiên Khí đến bù đắp. Dĩ vãng, Lưu Lãng có thể vượt cấp chiến đấu với cường giả, tất cả đều là dựa vào ưu thế của Tiên Khí trong tay. Hôm nay, dĩ nhiên hắn cũng không thể nào bỏ qua ưu thế này! Dựa theo tính cách của Lưu Lãng, có ưu thế ngu sao không dùng?
Đối lập, Ngao Thông không có quá nhiều tài nguyên có thể sử dụng. Mặc dù Bắc Hải Long Cung tương đối giàu có, nhưng Long tử Long tôn đồng dạng cũng không ít. Bên cạnh đó, Ngao Thông càng không phải là Long tử được sủng ái nhất, cho nên tài nguyên được phân tới tay hắn cũng phi thường có hạn.
Hơn nữa, nộ bộ Tứ Hải Long Tộc vốn thiếu thốn thuật luyện sư, cũng không có năng lực tự mình luyện khí, Tiên khí có được đều là mua từ bên ngoài. Bản thân Ngao Thông càng không có tiên khí nào tiện tay để sử dụng.
So sánh với Lưu Lãng, vừa vươn tay là có thể móc ra một kiện Địa giai Tiên Khí cùng hai kiện Huyền giai Tiên Khí, Ngao Thông chân chân chính chính là một kẻ nghèo rớt mùng tơi.
Bất quá, đối với Chân Long nhất tộc, thân thể của bọn hắn mới là vũ khí tốt nhất.
Năm đó, Tổ Long được tôn xưng là người có nhục thân mạnh nhất. Thân làm hậu duệ của Tổ Long, nhục thân của Tứ Hải Long Tộc đồng dạng mạnh mẽ không kém. Cho dù tìm khắp tam giới thì cũng không có chủng tộc nào dám tự xưng nhục thân của bản thân mạnh hơn Long tộc.
Cho nên, hầu hết mọi thời điểm chiến đấu, Long tộc đều lựa chọn tay không tấc sắt ra trận. Nhục thân của bọn hắn thậm chí vượt qua cả Tiên Khí cùng giai. Lấy trường hợp của Ngao Thông đến làm ví dụ, nếu dùng Huyền giai hạ phẩm Tiên Khí đến cùng cứng đối cứng với nhục thân cảnh giới Đại Tiên sơ kỳ của hắn, khẳng định chiến thắng là bản thân Ngao Thông.
Đương nhiên, đối với các loại Tiên Khí chuyên đánh thần hồn như Đả Hồn Tiên thì có thể ngoại trừ.
Lúc trước, dưới trạng thái toàn thịnh mà vẫn bại trong tay Lưu Lãng một cách mơ hồ, cho nên lần này Ngao Thông không chủ quan khinh thường. Lưu Lãng đã bày ra trạng thái chiến đấu mạnh nhất, Ngao Thông cũng không cam chịu yếu thế. Hắn hét lớn một tiếng, trực tiếp hiển lộ chân thân.
"Rống..."
Trạng thái chân thân mới là trạng thái mạnh mẽ nhất của Long tộc. Hiện tại, lại đang ở dưới mặt nước, chỗ sâu trong đại dương, hoàn cảnh này đối với Thủy tộc chi vương như Long tộc lại càng là ưu thế vô cùng.
Nhìn qua Ngũ Trảo Kim Long toàn thân lấp lánh kim quang trước mắt, áp lực trong lòng Lưu Lãng đột nhiên tăng mạnh.
Thế nhưng, dù là nửa bước hắn cũng không lùi lại.
Sau một khắc, Lưu Lãng chủ động xuất thủ trước, hắn huy động Đả Hồn Tiên trong tay, thân hình nhoáng một cái vòng ra sau lưng Ngao Thông, giơ cao tay đập xuống.
- Tiếp chiêu!
Dựa theo lẽ thường, thân thể càng to lớn thì càng hành động vụng về. Chân thân của Ngao Thông dài đến vài chục trượng, Lưu Lãng cảm thấy mình có thể lợi dụng tốc độ của Phong Hỏa Luân bám vào điểm này mà triển khai chiến thuật du kích.
Thế nhưng, tình huống thực tế so với tưởng tượng của Lưu Lãng lại khác biệt nhau một trời một vực.
Lưu Lãng chỉ mới vừa giơ Đả Hồn Tiên lên, chưa kịp đập xuống thì Ngao Thông đã quay phắt người lại, long khẩu mở rộng, phun ra một thanh Thủy Kiếm khổng lồ. Hai người lúc này cơ hồ đã mặt đối mặt, Thủy Kiếm bay thẳng đến, Lưu Lãng muốn tránh cũng đã không kịp.
Thanh Thủy Kiếm này mặc dù được ngưng tụ từ nước, nhưng luận độ sắt bén lại hơn hẳn một thanh kiếm sắt đã được khai phong. Lưu Lãng muốn trực tiếp đón đỡ hiển nhiên là không thực tế. Cho dù hiện tại trên người hắn đang mặc một bộ Hoàng giai chiến giáp Tiên Khí cũng sẽ dễ dàng bị xuyên thủng.
Trong điện quang hỏa thạch, Lưu Lãng không kịp nghĩ ngợi liên đem Thủy hệ chân nguyên cùng Thổ hệ chân nguyên trong đan điền điều động ra.
Ngũ hành tương sinh tương khắc, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Thổ có thể khắc Thủy. Lưu Lãng trước tiên dùng Thổ hệ chân nguyên đem Thủy Kiếm chặn lại, sau đó lại điều động Thủy hệ chân nguyên cấp tốc dung nhập vào bên trong Thủy Kiếm, dễ dàng luyện hóa toàn bộ Thủy Hệ Nguyên Tố chi lực bên trong. Mất đi Thủy Hệ Nguyên Tố chèo chống, Thủy Kiếm lập tức tan vỡ, hòa cùng một thể với nước biển xung quanh.