Thiên Đình Tiểu Ngục Tốt

chương 1503 : chiến lược bên trên xem thường chiến thuật bên trên coi trọng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 1503: Trên Chiến Lược Coi Thường, Trên Chiến Thuật Coi Trọng

Phóng tác: Hồng Trần Linh Đế

Đám người Ngụy Thăng Tân một mực bị giam giữ bên trong Long Châu hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Bọn họ không hề hay biết, trong thời gian hơn một canh giờ qua, đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Ký ức của bọn hắn vẫn còn dừng tại thời điểm Long Hân phát hiện ra Lưu Lãng quay trở lại, sau đó gọi Ngao Thông đi. Lúc đó, trong lòng bọn hắn dấy lên hi vọng sẽ được cứu vớt. Thế nhưng, theo thời gian trôi qua, đáp lại cái hi vọng vừa dấy lên ấy vẫn chỉ là không gian đầy im ắng bên trong Long Châu.

Trong lòng mỗi người, không tự chủ đều hiện lên nghi vấn, có phải việc trao đổi con tin đã xảy ra vấn đề gì rồi không?

Theo lẽ thường, trao đổi con tin chẳng qua chỉ là sự tình trong phút chốc mà thôi. Sao lâu như vậy rồi mà một chút động tĩnh cũng không có?

Bây giờ bị Ngao Thông xách ra, Ngụy Thăng Tân cùng đám phó đảo chủ, đều tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc nên được thả ra. Thế nhưng, ngay sau đó bọn hắn đều khựng lại khi nghe được lời đối thoại giữa Ngao Thông và Lưu Lãng. Hóa ra, bọn hắn bị xách ra không phải để thả, mà là để khai đao.

Một phó đảo chủ khàn giọng hô lên:

- Lưu đại nhân, ngài mau đem tên Long Lập gì kia thả đi.

Đám phó đảo chủ còn lại được nhắc nhở cũng nhao nhao phụ họa:

- Đúng vậy, đúng vậy, thả Long Lập.

- Chỉ cần ngài thả Long Lập cứu bọn ta, về sau bọn ta làm trâu làm ngựa báo đáp ngài cũng tuyệt không oán hận.

Hiện tại, bọn hắn đã không còn chút dư lực để phản kháng, điều duy nhất có thể làm, là dùng lời nói để khẩn cầu Lưu Lãng cứu mình.

Chỉ có Ngụy Thăng Tân là lựa chọn trầm mặc không nói lời nào. Bởi vì hắn rất rõ ràng, nếu như có thể giao ra Long Lập, thì Lưu Lãng đã sớm giao chứ tuyệt không đợi tới bây giờ. Xem ra, tám phần là đã xảy ra vấn đề gì với tên Long Lập kia. Nếu đúng như vậy, thay vì kêu gào vô ích, còn không bằng im lặng theo dõi tình huống.

Lưu Lãng nhìn lướt qua từng cặp mắt đang khẩn cầu kia mà chửi ầm lên trong lòng: "Nếu Long Lập còn sống thì ta đã sớm đem hắn ném ra, còn cần đợi các người kêu loạn hay sao?".

Đã có tiền lệ giả mạo Long Lập của Ngao Uyên trước đó, nên khẳng định Ngao Thông sẽ càng đề phòng cẩn thận. Nghĩ đến điều này, sắc mặt Lưu Lãng càng thêm khó coi hơn.

Nếu hắn lại dùng cỗ xác không kia để lừa dối Ngao Thông một lần nữa, thì cho dù dùng mông để suy nghĩ, cũng biết biện pháp này không thể nào thực hiện được.

Về phần Ngao Thông, khi trông thấy Lưu Lãng nửa ngày đều không nói lời nào, hắn triệt để nổi giận:

- Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ!

Hắn giơ tay lên chụp về hướng Ngụy Thăng Tân, nhìn bộ dạng, tựa như muốn dùng một chưởng đem Ngụy Thăng Tân chụp chết tươi. Ngụy Thăng Tân bị động tác này của Ngao Thông dọa đến tái cả mặt mày.

Lưu Lãng thấy thể vội vàng hô:

- Dừng tay.

Sau đó, hắn trầm mặt, ăn ngay nói thật:

- Long Lập đã chết, cho dù ngươi có giết sạch bọn họ thì Long Lập cũng không thể nào sống lại được.

- Cái gì?

Lông mày Ngao Thông dựng ngược cả lên.

Nếu như hiện tại Long Hân mà có mặt ở đây, nói không chừng nàng ta sẽ phải ngất xỉu tại chỗ khi nghe được lời này từ Lưu Lãng. Ngao Thông cảm thấy may mắn khi quyết định để Long Hân lưu lại bên trong Cực Nhạc Đảo. Sở dĩ hắn làm vậy, là bởi vì nghĩ đến tình cảnh Long Hân bị Ngao Uyên bắt làm con tin trước đó. Mặc dù cuối cùng Long Hân cũng không bị chút tổn thương nào, nhưng đồng dạng một sai lầm, hắn không muốn mắc phải lần thứ hai.

Hơn nữa, hắn vừa mới son sắt cam đoan với Long Hân, nhất định sẽ cứu được Long Lập trở về. Kết quả, Lưu Lãng lại nói với hắn rằng Long Lập đã chết.

Long Lập chết rồi thì hắn lấy cái gì để bàn giao với Long Hân?

- Đã như vậy thì ta sẽ để những người này chôn cùng Long Lập.

Từ trong mắt Ngao Thông bắn ra sát ý dày đặc, bàn tay vẫn treo hờ trước người Ngụy Thăng Tân của hắn lập tức sẽ phải vỗ tới. Ngụy Thăng Tân chỉ là một tu luyện giả có cảnh giới Huyền Đan đại viên mãn, ngay cả Tiên cảnh còn chưa đạt tới thì làm sao chịu được một chưởng này?

Đừng nói Ngụy Thăng Tân, cho dù những phó đảo chủ đạt tới cảnh giới Tiểu Tiên hậu kỳ kia cũng chưa chắc chịu được.

Lưu Lãng nghiêm mặt:

- Người không phải là do bọn hắn giết, để họ chôn cùng cũng chả có ý nghĩa gì! Ngươi muốn có người chôn cùng, thì cứ việc đến tìm ta!

Ngao Thông tỏ vẻ kinh ngạc:

- Thế nào? Ngươi muốn dùng mạng của mình đổi lấy những người này?

Mặc dù chỉ mới tiếp xúc qua hai lần, thế nhưng từ việc Lưu Lãng liên hợp với Ngao Uyên để lừa dối hắn, Ngao Thông khẳng định Lưu Lãng cũng chả phải hạng tốt lành gì. Hắn không cho rằng, người như vậy có thể quên mình vì người khác.

Đáp lại sự kinh ngạc của Ngao Thông, Lưu Lãng ha ha cười lớn:

- Ngươi cảm thấy ta là người vĩ đại như vậy sao?

Ngao Thông cay mày hỏi:

- Vậy ý của ngươi là gì?

Lưu Lãng trầm giọng:

- Rất đơn giản, hai người chúng ta lại đánh với nhau một lần nữa. Nếu ta thắng, ta sẽ mang đi tất cả mọi người, bao quát những người trước mắt, cùng với những người đang bị giam giữ bên trong Long Châu. Ngược lại, ta thua thì mặc cho ngươi xử lý thể nào cũng được. Ngươi muốn đem ta chôn cùng Long Lập để dỗ dành nữ nhân của mình thì cũng tùy ý.

Ngao Thông khịt mũi coi thường, vẻ mặt hắn giống như vừa nghe được câu chuyện cười tốt nhất thế gian. Hắn lạnh giọng:

- Đến bây giờ mà còn muốn bàn điều kiện với ta? Ngươi cảm thấy mình có tư cách này hay không?

- Không có tư cách?

Lưu Lãng cười nhạt:

- Những người này nói cho cùng cũng chỉ là râu ria mà thôi, dù ngươi giết sạch thì cũng không có chỗ tốt gì! Người ngươi chân chính muốn đối phó là ta! Ta vẫn nhớ, lần trước may mắn thắng qua Cửu Thái Tử ngài một lần, ngài không muốn bảo thù rửa hận hay sao?

Ngao Thông nắm chặt nắm đấm nghiến răng:

- Muốn! Đương nhiên muốn!

- Vậy chẳng phải vừa vặn hợp ý ngươi hay sao?

Lưu Lãng nhún nhún vai:

- Ta nói trước, chỉ cần ngươi dám động đến một sợi tóc của bọn họ thì ta phủi mông đi ngay. Cửu Thái Tử hẳn đã biết tốc độ của ta, ngươi cảm thấy… tại thế gian này còn có người có thể đuổi kịp tốc độ của ta hay sao? Vừa rời khỏi đây ta liền trốn tại Thiên Đình vĩnh viễn không ra. Ngươi muốn tìm ta báo thù? Đợi đến kiếp sau đi!

- Ngươi...

Nghe xong lời này của Lưu Lãng, sắc mặt Ngao Thông lập tức tái xanh.

Nếu như có thể dùng toàn lực, Ngao Thông tự nhận còn có cơ hội đuổi kịp Phong Hỏa Luân. Nhưng trên đời này không có cái gọi là nếu như. Thực tế sẽ như những gì Lưu Lãng vừa nói. Tại thế gian, Lưu Lãng mượn nhờ Phong Hỏa Luân, khẳng định sẽ lập tức vung hắn vài con phố.

Một khi Lưu Lãng thật sự phủi mông chạy, coi như Ngao Thông hắn đem đám người Ngụy Thông Tân giết sạch, cũng không cách nào giải được mối hận trong lòng. Khúc mắc khi bị Lưu Lãng đánh bại lúc trước, sẽ mãi trở thành bóng ma trong lòng hắn, ảnh hưởng trí mạng đến việc tu luyện ngày sau.

Tu luyện là một sự tình vô cùng kỳ diệu, vận khí, nổ lực, thiên phú, thiếu một thứ cũng không được. Vào một số thời khắc mấu chốt như đột phá từ Đại Tiên đến Kim Tiên, từ Kim Tiên đến Thiên Tôn, điều mấu chốt này lại chính là một ý niệm thông suốt.

Kim Tiên là mục tiêu mà Ngao Thông luôn muốn hướng tới, bởi vì không đạt được cảnh giới Kim Tiên, thì căn bản không cách nào tiếp nhận vị trí Tứ Hải Long Vương. Lúc này, dùng tính mệnh của đám người Ngụy Thăng Tân để đổi lấy cơ hội khiêu chiến Lưu Lãng, đồng thời cũng là cơ hội giải trừ khúc mắc trong lòng. Tuyệt đối đáng giá!

Nghĩ đến đây, Ngao Thông nặng nề gật đầu:

- Được thôi, vậy cứ chiếu theo lời ngươi mà làm. Ta cũng không tin ngươi có thể thắng được ta một lần nữa.

Lưu Lãng nghe được Ngao Thông đáp ứng thì cũng ngầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn đáp với giọng khinh khỉnh:

- Có thể thắng hay không thì phải đánh qua mới biết được.

Điều này gọi là trên chiến lược coi thường, nhưng trên chiến thuật lại coi trọng. Lúc trước, hắn đã có vài lần kinh nghiệm chiến đấu với Đại Tiên. Mặc dù kết quả sau cùng đều không ngoại lệ giành được thắng lợi, nhưng xét đến thì đều là đầu cơ trục lợi.

Lần trước, hắn có thể thắng được Ngao Thông, là do ngoài ý muốn kích phát lực lượng của Tổ Long mà thắng hiểm.

Nhưng lúc này đây, đừng nói hắn không thể kích phát lực lượng Tổ Long, coi như có thể kích phát, thì hắn cũng không dám vận dụng. Loại lực lượng này, không phải cảnh giới hiện tại của hắn có thể khống chế. Một khi khống chế không tốt, thì có khả năng bạo thể thân vong. Lần đó, hắn có thể đúng lúc áp chế lại lực lượng Tổ Long, phần lớn là nhờ vào vận khí.

Vận khí là một loại đồ vật hư vô mờ mịt, Lưu Lãng cũng không muốn đặt toàn bộ niềm tin vào loại đồ vật như vậy.

Cho nên, lần giao đấu này, hắn chỉ có thể dùng thực lực chân thật.

Điều duy nhất Lưu Lãng cảm thấy đáng ăn mừng, thì đây là thế gian. Tại đây, hắn có thể tùy ý phát huy toàn bộ lực lượng mà không cần phải có quá nhiều cố kỵ. Ngược lại, Ngao Thông chỉ có thể khống chế lực lượng dưới Tiên Cảnh. Biện pháp tốt nhất mà Lưu Lãng có thể dùng lúc này, chính là ép Ngao Thông sử dụng lực lượng Tiên Cảnh, mượn dùng giới lực buông xuống Thiên Lôi để thủ thắng. Tựa như cách lúc trước hắn dùng để thủ thắng Hạng Xước.

Bất quá, thân là Long Tộc, lại thường xuyên hành tẩu thế gian, Ngao Thông sẽ dễ dàng bị mắc lừa như vậy sao?

Chỉ trong thời gian chớp mắt, trong đầu Lưu Lãng đã xẹt qua vài phương án. Thế nhưng hắn rất nhanh bi ai phát hiện, không có một phương án nào chắc chắn để thủ thắng Ngao Thông hoàn toàn. Bởi vì, tất cả các phương án này đều dựa trên một cơ sở, đó là bản thân hắn phải có đủ thực lực để chính diện ngạnh kháng Ngao Thông.

Nói đơn giản, chênh lệch cảnh giới giữa hai người lớn vô cùng, chênh lệch này cũng không phải một cái giới lực áp chế là có thể dễ dàng bù đắp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio